Bỗng nhiên có cánh hoa Ngân Châu cọ vào mặt ta, trên đầu ta có tiếng nói vang lên: “Triều Châu.”
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Như Tịch đang cụp mắt nhìn ta, đuôi mắt hẹp dài, không có hoa văn kỳ quái.
Ta khẽ đáp, giọng nói hơi run, chính ta cũng không phát hiện ra: “Tạ Như Tịch.”
Hắn ừm một tiếng.
Ta lấy lại tinh thần, chậm rãi lùi bước.
Tạ Như Tịch đỡ người trên vai xuống, đưa cho đệ tử khác đón lấy, ta mới nhìn ra đó là Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng tóc mai nàng ta rối loạn, hôn mê bất tỉnh, mấy đóa hoa Ngân Châu trong tay áo rơi ra ngoài.
Vãn Nhĩ Nhĩ nằm trong ngực đệ tử bỗng mơ màng mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vô thức sờ vào ống tay áo: “Ơ, hoa của ta đâu mất rồi?”
Nàng ta vừa mở mắt đã thấy Tạ Như Tịch, bèn cười rạng rỡ: “Cảm ơn Kiếm Quân.”
Bởi vì mấy ngày luyện kiếm không ngừng nghỉ, tinh thần ta rất mệt mỏi, ta hỏi: “Vãn Nhĩ Nhĩ, là ta dụ dỗ ngươi tới rừng cấm sao?”
Lúc này, Vãn Nhĩ Nhĩ mới nhìn thấy ta, nàng ta giật mình mở tròn mắt: “Sao lại là sư tỷ dụ ta được? Là ta tự mình tới.”Ta lặng lẽ nhìn nàng ta, ta tưởng nàng ta sẽ vin vào đó để vu tội cho ta, nhưng không, ánh mắt nàng ta rất trong sáng.
Ngọc Dĩ chân nhân lại ngăn ta lại: “Triều Châu, dù sao Nhĩ Nhĩ cũng vì ngươi mới đi vào rừng cấm, nếu không nhờ Kiếm Quân thì hậu quả rất khó tưởng tượng, ngươi mau xin lỗi Vãn sư muội đi!”
Cơn buồn ngủ của ta cũng bớt đi một nửa, ta lạnh lùng nhìn gương mặt già nua của Ngọc Dĩ chân nhân, thường ngày, ta cứ cảm thấy ông ta có vẻ không thích ta, ta còn tưởng vì lúc trước ta tới Phù Lăng Tông nhưng không chịu bái ông ta làm sư phụ, về sau mới biết được, ông ta tranh giành với sư phụ ta cả đời, kết quả sư phụ ta không thèm để ý, ông ta lại càng thêm kiêu ngạo, khinh thường ta và sư phụ ta.
Ngọc Dĩ chân nhân thích nhất là bới móc khuyết điểm của ta và nhị sư huynh, cho nên, khi ta và nhị sư huynh muốn làm chuyện xấu, đều chọn chơi xấu Ngọc Dĩ chân nhân.
Ta khẽ cười: “Cũng đúng… Nhĩ Nhĩ sư muội, sư tỷ thật xin lỗi ngươi, ta không ngờ ngươi lại đi vào trong rừng cấm. Bên cạnh rừng cấm có một cái biển rất to ghi ‘Cấm đệ tử bước vào’, không ngờ rằng ngươi lại không nhìn thấy, cũng không biết ngươi bước vào kết giới kiểu gì, càng không nghĩ tới ngươi chỉ vì hoa Ngân Châu mà ta thuận miệng nhắc tới mà lại vào tận rừng cấm để hái, đúng là ta suy nghĩ chưa đủ chu toàn.”
Vãn Nhĩ Nhĩ mấp máy môi, bối rối khoát tay, khuôn mặt nhỏ cũng tái đi, nhưng trong lòng ta vẫn còn tức giận, mỗi đệ tử bị ta nhìn tới đều lúng túng tránh ánh mắt của ta.
Ta xoay người đi về bằng một con đường khác, thực sự là quá buồn cũng từng nghĩ, nếu ta dễ gần hơn một chút, thân thiện hòa đồng được ba phần của Vãn Nhĩ Nhĩ, lại biết dỗ ngon dỗ ngọt thì có thể chiếm được thiện cảm của người trong môn phái.
Nhưng không, cho dù sống lại một đời, ta vẫn thích giữ nguyên tính cách này.
Hẳn là ngày mai, trong môn phái lại xì xào bàn tán, nói Triều Châu sư tỷ rất kiêu ngạo, làm sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ lạc vào rừng cấm mà còn không chịu nhận sai.
Ma giới bị phong ấn hồi lâu, bảy trận nhãn được phân bố trong từng môn phái, trong đó có một cái đặt ở Phù Lăng Tông.
Kết giới có hiện tượng lạ, đời trước cũng từng xảy ra chuyện này, sư phụ ta vì phong ấn lại kết giới mà bị thương rất nặng, còn bị ép khỏi chức chưởng môn, để Ngọc Dĩ chân nhân chen vào chỗ trống.
Ta nghĩ hình như ta đã quên mất điều gì thì phải?
Có gió thổi mùi ma khí tới, sau lưng lại có tiếng bước chân, ta vừa quay đầu đã thấy Tạ Như Tịch lặng lẽ đi theo sau, khoảng cách vừa vặn ba trượng.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Tạ Như Tịch nói: “Ta cũng về chỗ ở.”
Ta chợt nhớ ra, vì muốn nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng nên chỗ của ta và Tạ Như Tịch khá gần nhau.
Ta lùi lại một bước, chán ghét nhíu mày: “Ma khí trên người ngươi nặng quá.”
Nếu biết chỗ hoa Ngân Châu này lại nối liền với rừng cấm, thì ta sẽ không thèm bước vào nửa bước.
Hai chữ ma tộc, nhắc đến đều khiến người ta buồn nôn.
Tạ Như Tịch dừng lại, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Thật xin lỗi.”
Vẻ mặt hắn khá mệt mỏi, chắc hẳn kết giới này đã khiến hắn hao phí nhiều sức lực.
Ta chợt nhớ về lần đầu gặp Tạ Như Tịch, khi đó hắn vẫn còn là thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt hẹp dài, từ nhỏ đã thích mặc đồ màu đen, có một thanh Như Tịch kiếm luôn đeo bên hông.
Bầu không khí rất yên tĩnh, từ trước đến giờ ta và hắn luôn như vậy, nếu không phải ta quấn lấy hắn nói chuyện thì e là một chữ hắn cũng không nói với ta, vừa nãy ta mà không hỏi hắn thì hắn sẽ im lặng đi theo ta đến tận nơi ở.
Ta che lồng ngực, mỉm cười với hắn: “Tạ Như Tịch, ngươi luôn nói xin lỗi với ta.”
Hắn ngẩn người, biển hoa Ngân Châu bị gió thổi rì rào, Tạ Như Tịch do dự hỏi: “Ngươi đang tức giận?”
Từ trước đến giờ hắn rất ít nói, mỗi lần nói ra đều là câu trần thuật đơn giản, rất ít khi nghe thấy câu nghi vấn như thế này.
Ta duỗi tay ra, phủi đi cánh hoa trên vai hắn: “Không.”
“Chỉ là ta nghe quá nhiều lời xin lỗi rồi, cảm thấy rất mệt mỏi.”
Ta không muốn nghe tiếp nữa.