Ma tộc đương nhiên rất đáng hận, nhưng kẻ phản bội trong Tiên Minh càng đáng hận hơn.
Gần đây Mạnh minh chủ cũng vô cùng để ý đến vấn đề hình tượng của Tiên Minh, cho nên chuyện gì cũng rất cẩn thận, chỉ là làm thế nào thì Tiên Minh cũng không lấy lại được danh vọng như khi trước.
Mạnh minh chủ làm cho Tiên Minh càng ngày càng xuống dốc, nhất là gần đây liên tiếp chiến bại, khiến cho mọi người đều không hài lòng.
Khi ta đến Tiên Minh, Mạnh minh chủ đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho mọi người.
Không ít môn phái và gia tộc lớn ở tu chân giới đều đến đây.
Đệ tử Tiên Minh đều bị ông ta lôi ra nghe bài phát biểu nhảm nhí kia.
Lúc ông ta chém gió tới việc chấm dứt đại nạn, Tiên Minh sẽ nghiêm trị ma tộc như thế nào, cuối cùng cũng có người nghe không nổi nữa, ngắt lời ông ta, nghi ngờ nói: “Minh chủ, các môn phái và gia tộc cung cấp tài nguyên mỗi tháng cho Tiên Minh không ít, trong đó có rất nhiều linh thạch, linh dược, vì sao gần đây đều thua trận? Ma thần còn chưa ra tay mà chúng ta đã thương vong nặng nề rồi.”
Mạnh minh chủ cũng vô cùng bối rối trước câu hỏi này, nhưng ông ta không thể trực tiếp nói không biết, đành xảo biện: “Thắng bại là lẽ thường tình, trận này đều để thăm dò thực lực của ma tộc mà thôi, lần sau sẽ tới phiên chúng ta thắng.”Ta mang theo những người Tiên Minh còn sống sót ở Đoạn Bối Sơn bước vào, hấp dẫn không ít ánh mắt, bởi vì nhìn ai cũng bị thương rất thê thảm.
Người đi sau ta có khẽ không nhịn được nữa, hắn ta bị thiếu mất một tai nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời dối trá kia, bèn lớn tiếng nói: “Hay cho một câu thăm dò thực lực! Đều là dùng mạng của chúng ta để thăm dò!”
Mạnh minh chủ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn đám tàn binh kia, không phản ứng lại.
Người kia lại tiếp tục chất vấn: “Chúng ta bị vây ở Đoạn Bối Sơn ba ngày, đã sớm gửi tín hiệu cầu cứu về Tiên Minh, nhưng đợi mãi cũng không thấy viện binh, xin hỏi Mạnh minh chủ, đây là vì sao?”
“Tiên Minh không nhận được tin tức.” Mạnh minh chủ liếc mắt nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ đứng bên cạnh.
Vì lấy ra Ngọc Long huyết, nàng ta gầy đi không ít, tu vi cũng sụt giảm mạnh, còn gặp rất nhiều chỉ trích, tình huống cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Nàng ta cụp mắt, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chưa từng nhận được tin tức. Lát nữa Nhĩ Nhĩ sẽ đi hỏi luyện khí đại sư xem sao.”
Mạnh minh chủ thỏa mãn gật đầu.
Ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ chằm chằm, sau đó lên tiếng: “Lần này, Ngọc Như sư muội đã chết, ta nhận được thư cứu viện của nàng ấy, không ngờ là có người ngụy tạo, dụ ta trúng bẫy của ma tộc. Thì ra trong Tiên Minh luôn có người mô phỏng chữ viết của nàng ấy để trao đổi thư từ với ta, minh chủ có biết kẻ đó là ai không?”
Mạnh minh chủ đang định giảng về tương lai tốt đẹp, lại bị ta đánh gãy, ông ta đã vô cùng bất mãn.
Ta vẫn tiếp tục hỏi: “Tiên Minh liên tục thất bại, minh chủ không nghĩ tới chuyện trong cấp cao của Tiên Minh có phản đồ sao?”
Sắc mặt ông ta tối sầm: “Triều Châu, ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, vừa kế tục một châu, khó tránh khỏi ngông cuồng đắc ý nên cũng nhường ngươi mấy phần, không ngờ ngươi càng ngày càng không tôn trọng tiền bối. Ý của ngươi là, ngươi nghi ngờ ta là ma tộc sao? Hay là ngươi cũng nhốt ta vào Tru Ma Đài đi? Ta chỉ nói một câu thôi, những năm này, ta và Tiên Minh cống hiến cho tu chân giới không ít, một đứa oắt con như ngươi còn chưa đủ tư cách để nghi ngờ ta.”
Ở nơi này có rất nhiều người, rất nhanh đã có tiếng bàn tán xôn xao.
Đã sớm có suy đoán về gián điệp trong Tiên Minh, ta chỉ là người đầu tiên nói ra mà thôi.
Hạ Từ Thanh hừ lạnh: “Mạnh minh chủ, ta chỉ hỏi một câu thôi, ngươi có tin tức gì về ma tu trong thi đấu tiên môn kia không? Hay là ngươi che giấu thông tin đã quen rồi nên quên mất chuyện này?”
Đương nhiên, ông ta không tra ra được.
Hạ Từ Thanh mỉm cười, lạnh lùng nói: “Nếu Mạnh minh chủ đã không làm gì được, chẳng bằng nhường vị trí này cho người khác.”
Lúc này, sư phụ ta và đại sư huynh bước ra, ông ấy nói: “Ba năm trước, kết giới ở Phù Lăng Sơn xuất hiện dị động, tông môn chúng ta chết mất một đệ tử, nhưng điều tra mãi vẫn không có kết quả. Vốn tưởng rằng đó chỉ là một ma tu bình thường, hai ngày trước ta mới tra ra người này có liên quan đến người xuất hiện ở thi đấu tiên môn, gã đã dùng bí pháp để che giấu thân hình.”
Ông ấy chậm rãi nói: “Quá trình dò xét rất gian nan, ta cũng không nhiều lời nữa. Triều Châu, nói tiếp đi.”
Ta nghe lời đi về phía sư phụ, cầm tất cả thư từ ta và “Ngọc Như” qua lại cho ông ấy xem, phong thư cuối cùng là: “Sư tỷ, xin giúp đỡ, Đoạn Bối Sơn gặp nguy, Tiên Minh không trợ giúp được.”