Ta bò lên bờ, phát hiện bản thân đã ra khỏi ma vực.
Không biết ta đã bơi bao nhiêu ngày, lãng phí bao nhiêu thời gian.
Lượng thông tin lần này quá nhiều, ta không rảnh để suy nghĩ cẩn thận, chỉ nhớ rằng Côn Luân Hư chính là điểm đầu tiên.
Ta vội vàng thông báo cho sư phụ: “Sư phụ, Côn Luân Hư gặp nạn, mau phái người đi.”
Chưa kịp đợi hồi âm, ta đã tự mình đi tới Côn Luân Hư.
Ta đạp lên Ngọc Long kiếm, dự định cưỡi gió lao đi, lại thấy một người quen đang siêu độ vong hồn.
Ta dừng chân, đến gần hỏi: “Vô Tiễn tiểu sư phụ, siêu độ người quá nhàm chán, không biết ngươi có hứng thú đi giết ma không?”
Phật tử Vô Tiễn ngừng gõ mõ, đưa mắt nhìn ta, ngơ ngác không hiểu vì sao lại gặp ta ở đây.
Một lát sau, nàng ấy cũng cưỡi trên Ngọc Long kiếm của ta, bay tới Côn Luân Hư.
Rất lâu không nhìn thấy Vô Tiễn, nhìn nét mặt ngày càng từ bi của nàng ấy, ta không biết bây giờ nàng ấy giết ma có thuận tay được như hồi ở Tiên Minh không.
Trận đại chiến ma tộc này đã chết không ít người, nhưng cũng có nhiều người giống như được tái sinh.
Lần trước đến Côn Luân Hư là lúc thi đấu tiên môn, ta và Tống Lai còn bình phẩm gió tuyết ở nơi này rất lâu, mà Côn Luân Hư bây giờ nhìn có vẻ rất kỳ quái.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy vấn đề gì, cho dù ta đến gần như vậy cũng không cảm thấy có gì khác thường, thậm chí còn trông thấy tuyết lớn đang đều đều rơi xuống.
Chỉ có Vô Tiễn luôn nhắm chặt mắt sau lưng ta lên tiếng: “Huyết khí thật nồng.”Chúng ta dự định ngự kiếm bay vào, lại đụng phải kết giới, ta thở dài hỏi: “Tiểu sư phụ, ngươi có pháp khí gì có thể bay không?”
Nàng ấy gật đầu, mõ trong tay biến lớn, lơ lửng giữa không trung, chúng ta lập tức đổi sang chiếc mõ kia, ta chỉ huy: “Nhích về phía kia một chút, sau đó lùi lại lấy đà.”
Nàng ấy gật đầu, chiếc mõ lập tức bay xa khỏi Côn Luân Hư, sau đó đột nhiên phóng thật nhanh, cùng lúc đó, ta bấm pháp quyết, Ngọc Long kiếm của ta cũng biến lớn, đâm mạnh vào kết giới kia, đụng ra một lỗ hổng.
Ngọc Long kiếm không ngừng lại kịp, trực tiếp bay xuống dưới, cắm thẳng vào cửa tông môn.
Một kiếm này đã đập chết mấy tên ma tộc.
Ta đập tay với tiểu sư phụ: “Chúng ta ăn ý ghê.”
Gió lạnh thấu xương, lúc này ta mới biết Côn Luân Hư đã biến thành dáng vẻ gì.
Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đệ tử trong tông môn đang chiến đấu với ma tộc, nhưng những ma tộc này lại không giết người, chỉ giam cầm đệ tử trên mặt đất, cắt gân mạch, mặc cho máu chảy ra.
Bắt đầu từ chủ phong, giữa đường máu tươi chảy ra có đường vân ẩn hiện, một trận pháp cổ xưa to lớn đang dần hình thành.
Giống như trận pháp huyết tế ta thấy Tạ Như Tịch vẽ ở ma cung.
Đám người chiến đấu trong sự tuyệt vọng, ngay cả vải trắng trên mắt Hạ Từ Thanh cũng đã dính đầy máu.
Trước mặt Hạ Từ Thanh bỗng có một thanh kiếm lớn cắm xuống, hắn ta không phản ứng kịp, khi ngẩng đầu lên lại chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió.
Rất nhiều năm sau, hắn ta nghe sư đệ mặt tròn kia kể lại cảnh tượng ngày đó, hóa ra là một chiếc kiếm lớn phá vỡ kết giới, có thiếu nữ bay từ trên trời xuống, giống như tiên tử rơi vào biển máu đỏ tươi, cứu Côn Luân Hư lúc nước sôi lửa bỏng.
Sư đệ nói, tất cả đệ tử Côn Luân Hư ở hiện trường lúc đó đều ái mộ Triều và Vô Tiễn lắc lư suýt ngã trên chiếc mõ, cuối cùng mới chật vật đặt chân xuống Côn Luân Hư.
Ta thu nhỏ Ngọc Long kiếm lại, cười nói: “Hạ Từ Thanh! Chúng ta tới cứu các ngươi! Lần này đổi thành ta cứu ngươi, viện binh của sư phụ ở ngay phía sau.”
Ta đi tới trước mặt hắn ta, đưa tay ra.
Hạ Từ Thanh kiệt sức ngã trên đất, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn cả người.
Hắn ta nhếch khóe môi xinh đẹp, nắm chặt lấy tay ta, mượn đà đứng dậy.
Hắn ta đổi khăn lụa trắng dính máu kia đi, thay một chiếc khăn mới, lớn tiếng nói: “Các đệ tử Côn Luân Hư nghe lệnh, cố gắng chống đỡ, viện binh sắp đến.”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Tà ma yêu đạo, xâm phạm sơn môn, toàn lực tiêu diệt!”
Vô số đệ tử áo trắng nhặt kiếm lên, tấn công về phía yêu ma.
Ma tộc vốn chiếm thế thượng phong, ta và Vô Tiễn gia nhập mới miễn cưỡng đánh ngang tay. Kiếm phong và phật quang liên tục lóe lên, những nơi đi qua ma khí đều bị đẩy lùi.
Trong lòng ta thầm mắng sao sư phụ lại chậm chạp như thế, thì đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, thuyền huyền phượng liên tiếp bay vào từ lỗ hổng mà ta đánh vỡ.
Thuyền huyền phượng dừng hẳn, người của Tiên Minh từ bên trên vọt xuống, chưa đến nửa canh giờ, tất cả yêu ma đều đền tội.
Những vấn đề còn lại chỉ là xử lý thương thế của đệ tử và thu dọn lại tông môn, nhưng vì chúng ta tới kịp, cộng thêm việc ma tộc chỉ lấy máu của đệ tử nên không có nhiều người thương vong.
Bây giờ, các đệ tử bị thương đã được cứu chữa, trên mặt đất vẫn còn đẫm máu, bị trận pháp hấp thu từng chút một.
Trận pháp dưới chân chúng ta đã thành hình, sương đen quấn quanh đường vân vàng trên trận pháp, từ trận nhãn đã trải rộng ra khắp nơi ở Côn Luân Hư.
Trận pháp này là trận pháp chuyển đổi linh khí thành ma khí, nhưng khi trận pháp hoàn thành, lại chẳng có gì xảy ra.
Sư phụ đi tới, lạnh lùng nói: “Trận pháp huyết tế cần đủ chín cái mới có thể khởi động, bây giờ chỉ có một trận, đương nhiên không có động tĩnh gì.”
Sư phụ ngồi xuống bên cạnh chúng ta, nhìn đường vân trên trận pháp, chậm rãi dùng thần thức cảm thụ.
Hạ Từ Thanh đi về phía ta, bước đi hơi lảo đảo: “Trận pháp đặt ở Côn Luân Hư vốn là kết giới dùng để phong ấn Bất Chu Sơn.”
Lú trước, khi ma giới bị phong ấn dưới chân núi Bất Chu Sơn, chín điểm kết giới kia đã được đặt dựa theo thiên, địa, huyền, hoàng, phân bố ở chín nơi khác nhau trong Cửu Vực.
Bây giờ, phong ấn đã trừ, ma tộc lại muốn xây một trận pháp khác ở chín điểm này, muốn thay đổi quy luật của thiên địa.
Một lúc lâu sau sư phụ mới mở mắt ra, nét mặt hơi bi thương: “Đây là trận pháp huyết tế, là thượng cổ đại hung trận, cần hiến tế rất nhiều máu tươi mới có thể hình thành, một khi hình thành sẽ không thể thay đổi được.”
Ta nhìn trận pháp tản ra khí đen ở trước mặt, đường vân bên trên vẫn còn nhuốm màu máu: “Trận pháp này không thể giải trừ sao? Ở đây đã không có ma tộc, chúng ta còn rất nhiều thời gian để phá bỏ trận pháp.”
Hạ Từ Thanh im lặng hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Trận pháp được vẽ bằng thần lực của ma thần, một khi hình thành, người phàm không có năng lực để thay đổi.”
Sư phụ không nói gì, ngầm đồng ý với hắn ta.
Dù sao chúng ta cũng là người của tu chân giới, cho dù sống thọ hơn người bình thường, nhưng cuối cùng, nếu đem so với ma thần thì tất cả chúng ta cũng chỉ là người phàm.
“Chỉ có thể dồn toàn bộ lực lượng của tu chân giới để bảo vệ tám điểm đặt kết giới còn lại, chỉ cần một trận pháp không hoàn thành thì đại trận sẽ không cách nào mở ra được.” Sư phụ nói một cách nghiêm túc.