“Ngươi biết ta thường nuôi thứ gì không? Ta nuôi kỳ lân của Phượng Ngọc Xuyên ở Tây Châu đó… Ngươi lại dám thả một con thỏ ngốc ở chỗ ta?”
Lời còn chưa nói hết, ta thấy con thỏ kia đã vểnh tai lên, ngây thơ nhìn hắn ta, Bạch Lăng công tử bực bội đổi giọng: “Cũng không phải là không được…”
Con thỏ này làm nũng đã quen, lúc nó nghiêng đầu nhìn người khác, ngay cả mặt lạnh như Tạ Như Tịch cũng dịu dàng hơn vài phần.
Ta yên lòng, trèo tường rời khỏi chỗ của Hạ Từ Thanh.
Đi đường chính xa quá, ta không thích.
Nào ngờ, vừa trèo vào đã thấy có một người đứng trong viện của ta, tạo thành một bức tranh mỹ nhân đứng dưới hoa anh đào.
Đêm qua có mưa nhỏ, vụn cánh hoa rơi lên bàn đá xanh, có vài cánh hoa bay lả tả, rơi lên đầu vai hắn.
Ta không nghĩ có màu gì hợp với Tạ Như Tịch hơn màu đen, ngay cả hoa cũng không át được vẻ đẹp của hắn.
Ta vẫn giữ động tác trèo tường, đang định nhảy xuống đất thì nhìn thấy hắn, chân ta run lên, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà cuối cùng vẫn đứng vững.
Tạ Như Tịch vô thức đi về phía trước hai bước.
Kết quả là, một cái đầu nhô ra khỏi tường, Bạch Lăng công tử tóm lấy con thỏ, ghét bỏ nói: “Bình thường con thỏ này ăn gì?”Ta quay đầu lại, nói với Hạ Từ Thanh: “Thứ gì nó cũng ăn, ngươi cứ cho ăn bừa đi là được, dễ nuôi lám.”
Chân con thỏ hơi lắc lư, hưng phấn vì nhìn thấy Tạ Như Tịch.
Ta ngại ngùng hỏi: “Kiếm Quân, ngươi đi nhầm viện sao?”
Tạ Như Tịch mấp máy môi, đôi mắt đen láy nhìn ta một lúc, sau đó khẽ đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Ta không hiểu ra sao, Hạ Từ Thanh lại dựa đầu vào tường, mỉm cười đầy ẩn ý.
Ta bực mình, dứt khoát trở về phòng thu dọn hành lý.
Có con Kim Ngư gõ vào cửa sổ, ta cầm thư mà nó ngậm trong miệng lên, con Kim Ngư kia nhanh chóng biến thành ánh sáng vàng, dần dần tan biến.
Đó là cá tiên đến từ Lý Ngư Châu.
Ta mở bức thư ra, bên trong chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nói chung là các trưởng lão trong tộc rất bất mãn về ta, bọn họ chỉ trích ta, hỏi chuyện tu vi của ta, còn nói thêm mọi chuyện ở Lý Ngư Châu vẫn ổn.
Khóe môi ta nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ta suy nghĩ một hồi, viết một phong thư khác, gửi cho dì của ta.
Đời này, nữ quân của Lý Ngư Châu chỉ có thể là ta, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không lùi bước!Trước khi đi, ta lại tới phòng trúc của đại sư huynh một chuyến.
Khi ta vừa tới Phù Lăng Sơn, ta vô cùng gai góc, sư phụ thì bận rộn, nhị sư huynh lại khiến người ta ghét, toàn là đại sư huynh nắm lấy tay ta, dẫn ta tới linh hải bên cạnh núi để thả diều, giúp ta thắt bím tóc.
Huynh ấy nói cho ta, dù là thiếu chủ thì sợ hãi cũng có thể khóc, chậm rãi khiến ta có tình cảm với Phù Lăng Sơn.
Ở trong cửu châu, ta đã từng gặp rất nhiều người, bọn họ còn tài giỏi hơn đại sư huynh, nhưng không một ai tốt hơn huynh ấy.
Nhưng đại sư huynh tốt như vậy, bỗng nhiên một ngày lại tẩu hỏa nhập ma trong lúc luyện kiếm, biến thành phế nhân. Huynh ấy trở nên điên cuồng, nhốt mình trong phòng, không ra ngoài nữa.
Ta đứng ngoài phòng trúc, đoan chính dập đầu một cái, sau đó nói: “Đại sư huynh, huynh đợi thêm một chút, ta sẽ quay về sớm thôi. Khi trở về ta sẽ mang cho huynh mấy món đồ chơi giải sầu.”
Tình huống của đại sư huynh có thể phục hồi lại như cũ, nhưng ta chỉ nắm chắc năm phần nên không dám hứa hẹn gì.
Không có gì đáng sợ hơn việc ban phát hy vọng cho một người đứng trong bóng tối, sau đó lại tự tay bóp nát hy vọng đó.
Cho nên, đợi đến lúc trở về ta nói cho huynh ấy cũng được.
Trong phòng trúc không có tiếng động nào, chỉ có lá trúc xào xạc.
Nhị sư huynh Tống Lai mải mê gặm đùi gà, ta gõ vào đầu huynh ấy: “Huynh nhớ trông chừng phòng trúc đó, không được cho ai bước vào, đặc biệt là Vãn Nhĩ Nhĩ kia.”
Huynh ấy mất kiên nhẫn, cụp mắt xuống lẩm bẩm: “Biết rồi.”
Ta vẫn không yên lòng, bèn thả Thiên Nhãn ở đối diện phòng trúc, mỗi khi ta muốn nhìn thấy tình huống ở nơi này thì chỉ cần dùng Huyền Kính là có thể xem được.
Sau khi làm xong chuyện này, ta mới cầm theo Ngọc Long kiếm đi xuống núi.
Nhiệm vụ Thiên Diệp Trấn cấp thấp vô cùng đơn giản, nội dung là lá trà của Thiên Diệp Trấn rất ngon, hãy mang mấy lạng về cho chưởng môn tham ăn nếm thử.
Vì đường xá xa xôi, độ khó lại quá thấp nên đã bị bỏ trống rất lâu.
Ta tới Thiên Diệp Trấn để tìm bí mật trong truyền thuyết lâu đời ở trấn này.
Phù Lăng Sơn cách Thiên Diệp Trấn hơn ngàn dặm, cũng may có truyền tống trận, nhưng truyền tống trận cũng chỉ có thể đi đến phạm vi mười dặm gần Thiên Diệp Trấn mà thôi, đoạn tiếp theo phải tự mình đi bộ.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, ta đi ra khỏi truyền tống trận, đập vào mặt ta là một cơn gió lớn, khiến ta bị cuốn ngã ra đất.