Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt xong, Tạ Như Tịch vẫn chưa rời giường, nước mưa chảy xuống từ mái ngói.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở khu dân cư truyền đến.
Trấn này là một nơi rất đặc biệt, tự hình thành một trấn nhỏ ở giữa hoang mạc, qua mùi nước mưa, ta ngửi được chút linh khí nhàn nhạt.
Tuy không bằng Lý Ngư Châu, nhưng tốt hơn nhiều nơi khác.
Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại có người đưa tay đẩy cửa, có điều, cửa này khóa mấy lớp liền, khóa cũng bị rỉ sét rất nhiều, rất khó mở.
Ta hơi buồn bực.
Tạ Như Tịch đánh khắp tu chân giới cũng không có mấy người đánh lại được, sao ở thị trấn nhỏ này lại phải khóa nhiều lớp như thế?
Người bên ngoài vẫn đang thúc giục, hình như là tiếng của gã sai vặt: “Tạ tiên sư, trấn trưởng mời ngài qua đó. Ngài dậy chưa? Mau mở cửa cho tiểu thư chúng ta vào.”
Có một giọng nữ cắt lời gã, dịu dàng nói: “Ngươi đừng giục nữa, chúng ta đợi một chút là được, đừng quấy rầy Tạ tiên sư.”
Cuối cùng, ta cũng mở được mấy lớp khóa, kéo cửa ra: “Hắn chưa dậy đâu, để ta đi gọi hắn.”
Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy người bên ngoài.
Tiểu thư trong miệng gã sai vặt kia có sắc mặt hơi xanh xao, lại cố che phủ bằng cách tô son điểm phấn.Nàng ta thấy ta ra mở cửa, sững sờ tới tái cả mặt, nhìn là biết nàng ta thích Tạ Như Tịch.
Ta đã nhìn quá nhiều người có biểu cảm như vậy rồi.
Ở tu chân giới, hắn vô cùng xuất sắc, dung mạo lại tuấn tú, đương nhiên có nhiều người thích hắn.
Kiếp trước, vì cản đám hoa đào này mà ta đã phí không biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ thì khác, ta nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Ta là biểu muội của Tạ tiên sư.”
Nàng ta ngượng ngùng cười: “Ta họ Lâm, cha ta bảo ta tới tìm Tạ tiên sư.”
Thì ra là nữ nhi của trấn trưởng.
Ta gật đầu, đang định cho nàng ta vào nhà, phía sau lại có âm thanh truyền tới.
Ta quay đầu, Tạ Như Tịch đã bước ra, chống tay vào tường, day lông mày, giọng hơi khàn: “Thật xin lỗi, dậy hơi trễ.”
Lâm cô nương nghiêng đầu sang chỗ khác, gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Không trễ.”
Tạ Như Tịch đi lên phía trước, lúc đi ngang qua ta, hắn thấp giọng nói: “Mau đi theo.”
Ta bĩu môi, nói chuyện với ta thì lại chẳng khách sáo tí nào.
Vị cô nương họ Lâm kia đi đến bên cạnh hắn, nhưng Tạ Như Tịch chính là một tảng băng lạnh lùng, Lâm cô nương nói một câu, hắn hờ hững đáp lại một câu, không hề nể mặt chút thấy cô nương kia tủi thân đến đỏ bừng hai mắt, rất giống dáng vẻ của ta trước kia, khi ta thường xuyên quấn lấy hắn, chỉ khác là da mặt của ta rất dày, cho dù đau lòng ta cũng cười hì hì cho qua.
Bây giờ làm người đứng ngoài quan sát mới biết tình huống đó khó xử cỡ nào.
Ta không nhìn nữa.
Càng đi đến chỗ trấn trưởng, càng gặp được nhiều người, trước cửa mỗi ngôi nhà đều được trang trí rất đẹp, giống như sắp tổ chức lễ hội gì đó.
Các thiếu niên, thiếu nữ xinh đẹp cầm vòng hoa đi qua bên người chúng ta, trong trấn đều là hơi thở của thanh xuân.
Ta bỗng dừng lại, để ý những người trên đường.
Cũng có vài người già, nhưng làn da vẫn còn khá căng, chỉ lộ vài vết nhăn mờ nhạt, dường như năm tháng đã bỏ quên trấn nhỏ này.
Ta đang mải suy nghĩ thì một hương thơm ập tới, Lâm cô nương ghé đến bên cạnh ta, u sầu hỏi: “Tạ tiên sư luôn lạnh lùng như vậy ư?”
Ta nhìn bóng lưng của Tạ Như Tịch, thở dài: “Đúng vậy.”
“Cứ như vậy thì nhiệt tình đến đâu cũng sẽ bị tiêu hao hết, nữ tử thế nào mới có thể khiến hắn rung động đây?” Lâm cô nương thất vọng nói.
Lời này ta cũng từng nói, ta từng hỏi Tạ Như Tịch, phải làm thế nào hắn mới rung động, nhưng hắn chỉ cầm kiếm, im lặng không đáp.
Nói mới nhớ, ta vừa nói lời này với Tạ Như Tịch thì Vãn Nhĩ Nhĩ lập tức tới Phù Lăng Sơn, sau đó hắn dùng hành động để cho ta biết câu trả lời.
Trên đời, có những chuyện không thể cưỡng cầu.
Ta lắc đầu, chú ý xung quanh, phát hiện chúng ta đã đến giữa trấn.
Nơi này có một gốc cây tỳ bà rất lớn, trên cây treo vô số tơ hồng cầu phúc.
Quả tỳ bà kết thành từng chùm trên cây, đã ngả sang vàng, khoảng hai ngày nữa sẽ chín.
Cây tỳ bà có thủ vệ canh giữ.
Lâm cô nương chủ động giới thiệu cho ta, giọng điệu vừa thương cảm, vừa kiêu ngạo: “Quả tỳ bà sắp chín rồi, hai ngày nữa là tế điển, Thiên Diệp Trấn rất ít khi cho người ngoài đi vào, ngươi nên tới xem một lần. Năm nay, sức khỏe ta đã tốt hơn nhiều, đến lúc đó ta có thể làm vu nữ chính, ta sẽ chia cho ngươi một quả tỳ bà.”
Ta gật đầu, dự định lúc nào đó phải đến gần xem cây tỳ bà này cho thật kỹ.
Đi tới nhà của trưởng trấn, có quản sự dẫn chúng ta tới sảnh chính, ở đó có một nam nhân nho nhã và vài người đang ngồi bàn chuyện.
Lâm cô nương bước lên phía trước, cười ngọt ngào: “Cha!”