Tối hôm sau chính là tế điển mà Thiên Diệp Trấn chuẩn bị đã lâu, cả trấn đèn đuốc sáng trưng, tế điển bắt đầu được một nửa, ta lại bị Lâm cô nương gọi vào phòng.
Nàng ta ho khan dữ dội, mặt vàng như giấy, khẩn cầu nắm lấy tay ta: “Triều Châu cô nương, thân thể ta thực sự không chịu được nữa, van xin ngươi, xin ngươi thay ta đóng vai vu nữ, thân hình hai chúng ta tương tự, đeo mặt nạ vào sẽ không ai biết. Ta thật sự không còn cách nào nữa, ta không thể để muội muội ta đóng vai vu nữ thêm một năm được, nếu không cha ta sẽ cho muội ấy kế tục mất…”
Nước mắt Lâm cô nương rơi trên tay ta, ta thở dài, cười một tiếng: “Được.”
Thời gian dệt mộng có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh bên ngoài, tế điển hôm nay là một thời cơ rất tốt.
Ta dùng nhánh cây tỳ bà để làm vật dẫn, hẳn là hôm nay sẽ dệt mộng thành công.
Ta đang định thừa dịp hỗn loạn đến gần cây tỳ bà kia, kết quả là vẫn không có cơ hội.
Quá nhiều người, quản lý rất nghiêm ngặt, ngay cả mỗi quả trên cây đều được đếm cẩn thận, đợi đến khi màn múa của vu nữ kết thúc sẽ chia cho mọi người.
Giờ ta lại có cơ hội giả làm vu nữ trà trộn vào đó…Ta đổi y phục vu nữ màu đỏ của Lâm cô nương, hoa văn màu vàng đen vô cùng đẹp mắt, chỉ là bên hông hơi khoét, lộ ra phần eo trắng nõn.
Mặt nạ màu đen, tay cầm thêm quạt nhỏ, ta tưởng phải đeo rất nhiều vàng bạc trang sức, không ngờ cả mái tóc đen chỉ cần dùng một cây trâm gỗ cố định lại.
Lâm cô nương nhìn ta đến ngây người: “Ngươi và Tạ tiên sư là hai người ta thấy đẹp mắt nhất, đúng là là biểu huynh muội.”
Người dẫn đường đã tới cửa, khẽ gõ gõ: “Cô nương, chuẩn bị xong chưa?”
Lâm cô nương cất cao giọng: “Xong rồi.”
Ta thay nàng ta đi ra ngoài, vạt áo rộng quá, đi đường hơi vướng víu.
Ta yên lặng gục đầu xuống, thị nữ trước mặt cầm đèn dẫn đường.
Tế đàn rộng lớn đã được dựng xong, dựa ngay bên cạnh gốc cây tỳ bà kia, tiếng người ồn ào lúc trước đã lắng lại, trấn nhỏ hơn ngàn dân, không kể già trẻ, ánh mắt đều tập trung trên người ta.
Ta cầm quạt tròn che mặt, lại đeo thêm mặt nạ, không thể nhìn lung tung, cũng không biết Tạ Như Tịch đi nơi nào.
Lâm cô nương nói không sai, màn múa này ta không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên tĩnh một chỗ, để những người khác nhảy xung quanh ta là được, trên mặt bọn họ đều đeo những chiếc mặt nạ giống nhau.
Dù linh lực của ta không còn, nhưng dệt mộng cũng không cần dựa vào linh lực, đây là năng lực trời sinh đến từ trong huyết mạch.
Ta cảm nhận được gợn sóng của dệt mộng, nhưng vẫn không thể bắt được trọng tâm, trong lòng hơi bực bội.
Tiếng trống bỗng nhiên vang vọng, ta hơi ngẩng đầu lên, những người nhảy múa xung quanh ta đồng thời quay đầu, mỗi người cũng chỉ lộ ra hai hốc mắt, bọn họ chậm rãi tiến đến gần ta.
Ta cảm giác trên áo khoác của mình như có sinh mệnh hoạt động, ta lặng lẽ đặt tay lên Nạp Linh giới chỉ, chỉ cần những người này đến gần hơn, ta sẽ rút Ngọc Long kiếm ra.
Có gió thổi qua, mang theo hương tuyết trên núi, sạch sẽ mà thanh mát.
Thiếu niên áo đen vung kiếm lao đến, đám người kia đồng loạt ngã xuống.
Tạ Như Tịch ổn định thân hình, hòa mình vào nhịp trống.
Hắn đang nhảy múa, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen.
Cuối cùng, Tạ Như Tịch dừng trước người ta, tay hắn ôm lấy eo ta.
Lần đầu tiên ta biết tay hắn lại ấm nóng đến vậy.
Hắn tháo mặt nạ của ta ra, mặt nạ đụng phải trâm gỗ khiến tóc dài xõa tung.
Giây tiếp theo, cả người ta cứng đờ lại.
Bởi vì Tạ Như Tịch cúi đầu xuống, cách lớp mặt nạ, hôn lên mặt ta.