Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc ta phải về Lý Ngư Châu.
Thực ra lễ cập kê tổ chức vào đầu tháng sau, nhưng vì có nhiều việc cần chuẩn bị nên Lý Ngư Châu đã sớm phái người tới đón ta.
Tống Lai che mặt, khóc hu hu nắm ống tay áo sư phụ: “Sư phụ, ngươi không nói cho ta biết, chưa tu luyện xong cũng có thể trở về thừa kế một châu.”
Sư phụ ghét bỏ giật ống tay áo lại, giả bộ dịu dàng nói: “Nhưng tiểu sư muội tu luyện tốt hơn ngươi nhiều.”
Tống Lai càng khóc lớn hơn.
Ta cũng không có gì muốn chuẩn bị, ta chỉ cầm theo Ngọc Long kiếm.
Xe này cũng xa hoa như chiếc xe đã đưa ta đến Phù Lăng Tông.
Mấy con chim phượng kéo xe, gióng trống khua chiêng dừng trên Đăng Vân Đài, trước cửa chủ điện.
Vì Lý Ngư Châu ở biển nên người ở đây mặc không giống với người tu chân giới, tay áo tung bay, dung mạo xuất chúng, hấp dẫn rất nhiều đệ tử dừng chân.
Từ nhỏ tai ta đã rất thính, nghe thấy mấy tên đệ tử lẩm bẩm: “Triều Châu sư tỷ mà mặc trang phục kiểu này thì hẳn là rất xinh đẹp.”
Kết quả, mấy tên đệ tử này bị đại sư huynh đi tuần tra gõ cho mấy cái vào đầu, ghi tên vào sổ ghi chép.
Trong xe rất rộng rãi, rèm che màu vàng nhạt rủ xuống, lư hương đốt Giao Nhân Chi, khiến người ta buồn ngủ.
Ta ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, không dám lười biếng.
Sống lưng thẳng tắp, mắt khẽ khép hờ, biểu cảm bình tĩnh.
Mãi đến khi chim phượng bay lên trời một lúc lâu, Dung cô mới cười với ta: “Thiếu chủ, chào mừng trở về Lý Ngư Châu.”Dung cô là nữ quan đi theo mẫu thân ta, bây giờ đang ở bên cạnh dì ta, bà ta rất nặng những quy củ này.
Trong lòng ta hơi giận dữ, ai mà biết được lại lắm chuyện đến thế?
Trước kia, ta cho rằng bản thân là huyết mạnh duy nhất, lại là thiếu chủ, châu chủ đời tiếp theo của Lý Ngư Châu nhất định sẽ là ta.
Không ngờ, trong châu cũng có quan lại âm thầm quan sát sự trưởng thành của ta, sau đó đánh giá xem ta có phải là một châu chủ tiềm năng hay không.
Kiếp trước, lúc này ta bị đả kích liên tiếp, sống lưng cũng không thẳng, đương nhiên không thể đạt được sự công nhận của các vị trưởng lão trong tộc.
Ta dịu dàng đáp: “Dung cô, vất vả ngài tới đón Triều Châu.”
Bà ta thấy ta vẫn nhớ tên bà ta, vẻ mặt cũng thỏa mãn hơn vài phần.
Tỳ nữ luôn đứng im bên cạnh chợt tiến lên, đưa tay muốn chỉnh lại tóc dài của ta, bên cạnh cũng có hai bộ y phục hàng ngày để ta thay đổi.
Ta quay đầu từ chối: “Dì và các trưởng lão còn chưa từng thấy dáng vẻ ta mặc đồng phục đệ tử của Phù Lăng Tông, đợi lát nữa trở về, ta cho bọn họ ngắm một lần.”
Bà ta gật đầu đồng ý.
Không biết qua bao lâu, chúng ta đi xuyên qua một đám mây dày đặc, sau đó nhìn thấy một hòn đảo nằm giữa biển cả mên mông.
Sắp đến nơi, mặt ta bỗng bị bóng râm bao phủ.
Bên ngoài cửa kính, có một chiếc thuyền Huyền Phượng chặn lại ánh nắng, còn lớn hơn cả xe của chúng ta, trên boong thuyền là các đệ tử mặc đồng phục Tiên Minh, hình như đang kể chuyện gì đó, cười nói vô cùng rôm rả.
Có một người hình như không thích sự ồn ào, đứng cạnh cột buồm, ngón tay tái nhợt, thỉnh thoảng gõ nhẹ vào thân buồm.
Hắn lười nhác nhìn xung quanh, hờ hững mà xinh đẹp, đang định nhìn lướt qua chiếc xe này thì bỗng nhiên dừng lại ở chỗ ta.
Ánh mắt hắn khẽ chuyển, sau đó lại nhìn thêm lần nữa.
Đương nhiên, Dung cô cũng thấy một màn này, ta đoan chính ngồi trên đệm, Ngọc Long kiếm được đặt gần đó, rất hiếm khi ta quy củ như thế này.
Đã nhìn thấy, ta đành lễ phép gật đầu chào hỏi hắn.
Từ khi ngồi lên chiếc xe này, ta phải ra dáng thiếu chủ một chút.
Tạ Như Tịch đứng thẳng, hắn cũng biết đây không phải lúc thích hợp để trò chuyện.
Người lái thuyền mải nói chuyện, gió thổi thuyền đen hơi rung lắc, Tạ Như Tịch không đứng vững, hơi lảo đảo một cái.
Hắn lạnh lùng quay đầu, đám đệ tử Tiên Minh nhanh chóng im lặng.
Dung cô thấp giọng nhắc nhở ta: “Trong tộc vừa nhận được tin, minh chủ Tiên Minh đời tiếp theo rất có thể là vị Kiếm Quân này. Nghe nói trước đó thiếu chủ có quen biết hắn, có thể làm bạn thì tuyệt đối đừng làm thù.”
Chim phượng ngân dài một tiếng, bay xuống phía dưới, cuối cùng cũng rơi vào bờ biển.
Ta rút kiếm, bước ra khỏi xe, gió thổi lồng lộng.
Linh Hải có nước màu đen, bây giờ nhìn qua có vẻ sóng êm biển lặng.
Không phải người tu chân, sẽ không nhìn thấy những hòn đảo trên biển.
Nghe nói, thời thượng cổ, trên biển có ba Tiên Châu, nhưng đến bây giờ chỉ còn lại vài Tiên Đảo, đều phụ thuộc vào Lý Ngư Châu.
Ngư dân ở nơi này đều dựa vào biển để kiếm ăn, ta liếc mắt nhìn thấy một miếu nhỏ gần đó, trong miếu cung phụng nữ thần mặc váy áo màu vàng nhạt.
Trên trán nữ thần có một viên ngọc hình giọt nước màu xanh lam, một tay cầm chiếc rổ chứa đầy ngọc trai, tôm cá, gương mặt u buồn.
Đó là châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu, Triều Lung.
Dung cô vào miếu tế bái, than thở một tiếng: “Về sau, thiếu chủ phải gánh vác trọng trách này, người được cung phụng ở đây sẽ là ngài.”
Chiếc thuyền vừa gặp cũng ngừng ở nơi này, đoàn người đi từ trên thuyền xuống, Tạ Như Tịch cũng ở trong đó, đang cụp mắt nghe người bên cạnh nói chuyện.
Bọn họ đi vào đây, cũng bởi vì đây là điểm thông tới Lý Ngư Châu.
Kiếp trước, hắn không để lộ quan hệ giữa hắn và Tiên Minh sớm như vậy, lễ cập kê cũng nể mặt mà đến, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.
Dung cô cũng hơi nghi ngờ, thấp giọng nói: “Quả thực trong tộc đã gửi thiệp mời cho Kiếm Quân, nhưng thời gian không phải sớm như vậy.”
Ta nhíu mày, tiến lên hai bước, hỏi Tạ Như Tịch: “Kiếm Quân, lần này ngươi cũng tới Lý Ngư Châu sao?”
Tạ Như Tịch gật đầu.
Ta hừ một tiếng, người Tiên Minh xuất hiện thường không có việc gì tốt lành.
Tạ Như Tịch thấy ta hiểu lầm, bèn quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng giải thích: “Không phải Lý Ngư Châu có gì khác thường, là… ở khu vực bên cạnh. Thứ chúng ta cần tiêu diệt cũng ở trên biển, cách Lý Ngư Châu khá xa, không tính là chuyện lớn gì…”
Ta gật đầu, thế thì tốt.