Hôm sau, lễ cập kê vô cùng long trọng, đám thị nữ đi tới đi lui, chải tóc, mặc đồ cho ta.
Viên Ô Châu hôm đó đã được làm thành đồ trang sức đeo trên trán, sau khi đeo lên nhìn vô cùng tôn quý.
Xe phượng bắt đầu đi từ cung của châu chủ, trong xe chỉ có ta và dì, giờ khắc này, dì lại chủ động lui về sau nửa bước.
Ta kinh ngạc nhìn bà ấy, lại chỉ nhận được một câu châm chọc lạnh lùng: “Hôm nay để cho dân trong châu được thấy mặt thiếu chủ.”
Ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong đám người, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng ở trong đó, ngẩn ngơ nhìn xe phượng lộng lẫy kia.
Ta thẳng lưng, mặc cho xe lắc lư, trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Đây không phải lúc quan trọng nhất.
Thời khắc mấu chốt vẫn còn ở đằng sau.
Nếu như đi nhầm một bước, chỉ e ta không cách nào bảo vệ tốt Lý Ngư Châu.
Cuối cùng, xe phượng cũng dừng bên cạnh Linh Hải, mấy vị trưởng lão có địa vị cao trong tộc đi lên trước thi pháp, linh khí trên núi tản ra, nước Linh Hải trong vòng trăm trượng cũng bị ngưng kết thành băng.
Dì lật thần lệnh của châu chủ ra, dẫn đầu đi lên mặt băng, sau đó giữa chỗ nước và băng giao nhau bỗng xuất hiện một tế đàn nguy nga.Người đứng xem đều thăm dò bước lên mặt băng, quả không khác gì đất bằng.
Từ tế đàn đến bên bờ lại có một con đường khác, để dành riêng cho ta đi.
Ta nghe quan Xướng Lễ hô to một câu: “Mời thiếu chủ Lý Ngư Châu, Triều Châu.”
Ta đi chân trần trên con đường.
Con đường này chỉ có một mình ta có thể đi, cũng chỉ có người trực tiếp đi trên con đường này mới có thể cảm nhận được đau đớn cỡ nào.
Đường này không dài, lễ cập kê cũng không quá rườm rà, chỉ là phía sau vẫn còn một ải nữa.
Đến lễ cập kê, mỗi thiếu chủ đều phải đi qua tế đàn, được Long Thần công nhận mới được tính là thiếu chủ chính thức.
Không ai biết một sợi tàn hồn của Long Thần làm cách nào để phân biệt người đó có tư cách làm thiếu chủ hay không, chỉ biết mỗi lần thí luyện đều không giống nhau.
Khi dì ta cởi vòng trâm xuống, lối vào của thí luyện sẽ xuất hiện, đến lúc đó, người xem lễ có thể đứng ở bên ngoài quan sát được tình huống bên trong.
Mỗi đời thiếu chủ đều rất ưu tú, từ trước đến giờ chưa có ai bị Long Thần phủ nhận tư cách.
Nhưng kiếp trước, không chỉ một mình ta, mà còn có cả Vãn Nhĩ Nhĩ bị trượt chân đi quả là, Long Thần công nhận nàng ta, gieo ấn ký cho nàng ta, còn ta lại chẳng có gì cả.
Lúc đó tu vi ta bị phong bế, tâm trạng u uất, cho dù chức thiếu chủ bị thay đổi thì cũng chẳng có ai nghi vấn.
Bởi vì đây là quy tắc do châu chủ đời đầu tiên đặt ra, cũng là lựa chọn của Long Thần.
Dì ta rất bạc tình, lập tức tuyên bố đổi thiếu chủ.
Ta đi chân trần trên băng, lạnh lẽo thấu xương, nhưng ta lại cảm nhận được có linh lực ấm áp tản ra từ lắc chân, bao phủ lên đôi chân trần của ta, không còn đau đớn nữa.
Lần này ta giao nhiệm vụ cho đại sư huynh đứng canh Vãn Nhĩ Nhĩ, đừng để nàng ta xông vào.
Sắp đi đến cuối đường, ta đi ngang qua vô số gương mặt, có quen có lạ, nhưng trong đầu ta lại nảy ra tên của tất cả bọn họ.
Địa vị của bọn họ, gia tộc của bọn họ, ta đều đã học thuộc tất cả.
Chỉ vì muốn sau này quản lý Lý Ngư Châu tốt hơn.
Cuối cùng, ta quỳ trước mặt dì, thị nữ giúp ta trải phẳng váy, trâm cài đầy đầu cũng bị tháo xuống, tóc dài xõa tung, chỉ để lại một hạt Ô Châu đeo trên trán.
Ta nghe lời cầu phúc, dì xoay người, phù văn màu vàng bay lượn vòng, gió lớn thổi khẽ tà váy của ta, trong tế đàn bị gió bụi thổi mịt mù, một lỗ đen hư ảo xuất hiện.
Ta đi về phía trước, tim đập thình thịch, đi về phía lỗ đen trong ánh mắt của mọi người.
Ta duỗi tay ra, kiểm tra tình huống bên kia một chút, không ngờ lại có thứ gì đó đập mạnh vào lưng ta, đẩy ta vào trong.
Ta không kịp chuẩn bị, choáng váng một hồi mới nhận ra mình đang nằm trên mặt đất.
Ta ngẩng đầu dậy, đẩy người trên lưng ra, quả đúng là Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ta lạnh lùng hỏi: “Đây là thí luyện của thiếu chủ Lý Ngư Châu, ngươi vào làm gì?”
Vãn Nhĩ Nhĩ ôm đầu, bối rối đứng dậy: “Không phải ta cố tình, có người đẩy ta vào.”
Ta đang định nói thêm, kết quả là mưa như trút nước, sóng Linh Hải ập đến, ta nhíu mày hét: “Chạy mau!”
Thủy triều của Linh Hải dâng lên rất cao, chỗ chúng ta đứng bây giờ cũng vốn không hề thấp, nay đã bị nước biển bao phủ.
Linh Hải dìm hơn phân nửa Lý Ngư Châu, trên đường đều là thi thể của tộc nhân, bị quái vật khổng lồ lôi xuống gặm nhấm.
Thủy triều của Linh Hải không đáng sợ, đáng sợ là dưới làn nước đen như mực kia có vô số quái vật tàn nhẫn, thích nhất là ăn thịt người.
Chỉ cần ngăn cản thủy triều của Linh Hải là tốt rồi.