Khi ta đi ngang qua đại sư huynh, ta thấp giọng xuống: “Gặp ở cầu Thủy Nguyệt.”
Ta đi tới cửa, ta và Tống Lai nhanh chóng chạy đi.
Khi ra khỏi cung châu chủ, huynh ấy đưa cho ta một chiếc mặt nạ, hình vẽ rất đáng sợ, mặt xanh nanh vàng.
Huynh ấy đã tự đeo cho mình một chiếc mặt nạ hình hồ ly, ta tò mò hỏi: “Đang là hoạt động gì thế?”
Tống Lai chậm rãi nói: “Đây là đồ chơi của canh giờ tiếp theo, tên là Bách Quỷ Dạ Hành. Đeo mặt nạ đáng sợ này lên đi, ta có linh cảm lần này nhất định sẽ gặp được người trong lòng của ta.”
Ta cười lạnh: “Mong là thế.”
Trò này thật sự rất thú vị, người bán hàng rong ven đường cũng đeo mặt nạ, nhưng phần lớn đều là hình vẽ ngây thơ đáng yêu.
Ta nhìn thấy một chiếc kẹp tóc rất tinh xảo, lông nhung mịn màng, khiến ta nhớ đến con thỏ ta gửi nuôi ở chỗ Hạ Từ Thanh, chỉ là trên người ta không có ngọc trai, Tống Lai thì càng không có, ta đành phải buông nó xuống.
Có người bán hàng rong còn mặc bộ đồ rách rưới của thiếu chủ Triều Châu, hình mẫu chính là bộ đồ đệ tử ta mặc ngày bị rắn cắn.
Tống Lai ôm bụng cười ha hả, ta đạp huynh ấy một cước, nào ngờ tự nhiên huynh ấy đứng im, ngơ ngác nhìn một nữ tử có bóng lưng thướt tha.
Nữ tử đó đang đi lách qua đám người, thân hình dẻo như rắn nước.Hai mắt Tống Lai trợn tròn, huynh ấy kéo ống tay áo của ta nói: “Ta biết ngay mà, ta gặp được người trong lòng rồi!”
Nữ tử đó quay mặt lại, nàng ta đeo một chiếc mặt nạ hình đầu heo.
Nhưng Tống Lai đã trúng tiếng sét ái tình rồi, mặt nạ đầu heo cũng không thể làm lay động ý chí của huynh ấy.
Tống Lai đi theo nữ tử, bước vào một cửa hàng rất đông đúc.
Hôm nay ngoài đường quá nhiều người, ta thật sự không theo kịp huynh ấy, chỉ có thể đi sau một đoạn.
Ta ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, An Nhạc Phường, là sòng bạc lớn nhất nơi này.
Chúng ta đã vô tình rời khỏi khu trung tâm, bước vào trong chợ quỷ.
Mặc dù dân chúng ở Lý Ngư Châu rất thuần phác, nhưng nơi đông người khó tránh sinh ra vài giao dịch ngầm.
Ta hít sâu một hơi, bước vào bên trong.
Một Địa Tinh thấp bé nhảy lên bàn, lớn giọng hô: “Thiếu chủ phu nhân tương lai của Lý Ngư Châu, Kiếm Quân Tạ Như Tịch của Tiên Minh và Bạch Lăng Công Tử Hạ Từ Thanh của Côn Luân Hư, mau cược, mau cược.”
Có người hét lên: “Ta thấy đại sư huynh của Phù Lăng Tông cũng không tệ, sao không có tên hắn? Không có thì ta không chơi nữa.”
Ta lạnh mặt suy nghĩ, lúc về có nên bẩm báo dì, để dì đóng quách cái chợ quỷ này lại không nhỉ?Chậm trễ quá nhiều thời gian, ta đã mất dấu của Tống Lai.
Dù sao huynh ấy cũng có tu vi Kim Đan, hẳn sẽ không gặp phải chuyện gì.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, giữa căn phòng có một chiếc mặt nạ vẽ xương trắng, người đeo mặt nạ giơ chân nhấc tay đều toát ra phong thái mê người.
Ta nảy sinh nghi ngờ, Cốt phu nhân này không phải đang giúp dì thẩm vấn người sao?
Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ta lặng lẽ nhìn qua, tận mắt thấy bà ta đi vào phòng tối, bên trong còn có một người, nhưng ánh đuốc mờ ảo chỉ chiếu được một cái bóng mờ, bên cạnh cái bóng có thứ gì đó dài nhỏ xuất hiện, hình như nó phát hiện được động tĩnh bên ngoài, bèn thè lưỡi về phía ta.
Cốt phu nhân lập tức quay đầu lại, vội vàng đi ra kiểm tra, bên ngoài cửa không có gì.
Giờ phút này, ta đang trèo trên cửa sổ, may là bà ta không quá chú ý, lại trở về phòng tối lần nữa.
Ta khẽ nhảy lên, lộn vào trong phòng.
Lầu hai vô cùng ồn ào, những bàn cược khác đều trống không, tất cả mọi người đều tụ tập ở chiếc bàn kia, ta nằm sấp trên lan can nhìn xuống, không dám thở mạnh.
Hai bên bàn dài có hai người đang ngồi, một người đeo mặt nạ màu đen, dựa vào ghế, tay đặt lên bàn một cách tùy ý, mà người đối diện thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ta chưa từng chơi cờ bạc, đương nhiên nghĩ rằng Tạ Như Tịch sẽ giống như ta, nào ngờ, khi ngồi vào chiếu bạc, hắn lại như trở thành một người khác.
Tạ Như Tịch lật át chủ bài lên, gạt quân bài ra, bình tĩnh nói: “Ta muốn gặp Cốt phu nhân.”
Ta đang định xem tiếp, hình như hắn cảm nhận được có người nên ngẩng đầu lên.
Ta tính quay đầu tránh né thì chợt nhớ ra bây giờ ta đang đeo mặt nạ quỷ, hắn sẽ không nhận ra ta, vì vậy ta bèn to gan đứng nhìn hắn.
Quả nhiên, Tạ Như Tịch nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Ta còn có việc cần làm, vội vàng chạy xuống dưới, đúng lúc Tạ Như Tịch bị quản sự cung kính dẫn lên trên bậc thang, trong lúc đi ngang qua nhau, ta cố tình cúi đầu xuống, không dám liếc mắt lung tung, áo choàng màu đen và màu trắng khẽ chạm vào nhau.
Bên ngoài đã đổi cách chơi mới, không biết dị thú ở đâu xuất hiện, bị mọi người vây xem, mấy con thú ngày ngày thường vô cùng hung mãnh, hôm nay lại hết sức nghe lời, khiến người xem cười không ngớt.
Ta nghe thấy có người nói: “Vẫn là Cốt phu nhân biết thuần thú nhất, loại dị thú như này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Cốt phu nhân là chủ nhân của sòng bạc và thú phường ở chợ quỷ, nếu như bà ta muốn điều khiển Hủy Xà tu vi trăm năm kia thì cũng không khó lắm…