Nhưng ta và bà ta không oán không thù, sao bà ta lại muốn giết ta?
Có manh mối, đương nhiên có thể tiếp tục điều tra.
Còn có Tạ Như Tịch, không hiểu sao hắn lại muốn tìm Cốt phu nhân nhỉ?
Ta mất nhiều thời gian ở nơi này như vậy, suýt nữa quên mất lời hẹn với đại sư huynh.
Ta vội vàng chạy tới cầu Thủy Nguyệt, thấy đại sư huynh đã chờ ở đó từ lâu.
Ta chạy về phía huynh ấy, chột dạ nhìn huynh ấy nhấc chiếc đèn lồng cá chép trong tay lên, ta giận dữ nói: “Đều tại Tống Lai, huynh ấy đuổi theo một cô gái làm muội mất dấu, còn lãng phí bao nhiêu thời gian của muội…”
Tóc đại sư huynh là màu bạc trắng, nhìn vẫn rất đẹp mắt.
Chơi đùa một hồi, đại sư huynh không nhịn được mà nhắc nhở ta: “Về thôi, không còn sớm nữa.”
Ta nói: “Tống Lai vẫn chưa quay về đâu.”
Đại sư huynh bất đắc dĩ: “Vậy ta đưa muội trở về, sau đó lại đi tìm đệ ấy.”
Nhìn xem, đại sư huynh chính là như vậy, nếu là sư phụ, giờ phút này ông ấy chỉ hận không thể ném ta và Tống Lai vào lò luyện dược ấy chứ.
Ta và đại sư huynh chậm rãi đi trên đường, mặt trăng giống như mặt trăng của nhiều năm trước, khi ta mới tới Phù Lăng Tông, đại sư huynh cũng cầm đèn dẫn ta đi.
Chớp mắt một cái, đã trôi qua nhiều năm như vậy…
Ta đưa tay sờ lên mặt, trong mắt không có nước mắt, chỉ có nụ cười treo bên khóe môi.Ta than thở: “Thật tốt.”
Thật tốt vì đại sư huynh vẫn còn sống.
Thật tốt vì ta đã thay đổi được rất nhiều chuyện.
Sau khi đưa ta trở về, đại sư huynh cũng quay đầu, đi tìm nhị sư huynh.
Ta đưa tay lên mới phát hiện ống tay áo có thêm một chiếc kẹp lông nhung, chính là chiếc mà ta thích.
Ta vô cùng hoang mang.
Đại sư huynh không đi cùng ta qua sạp hàng đó, nhị sư huynh Tống Lai sẽ không mua cho ta, sau khi loại trừ tất cả hiềm nghi, ta đành đưa ra kết luận, là ta tiện tay nhét vào trong ống tay áo.
Có lẽ ngày mai phải bảo thị nữ tới đó thanh toán tiền mới được.
Hôm nay cung châu chủ cũng không nhiều người, hiếm khi có ngày vui như thế này, ngay cả đám thị nữ cũng được ra ngoài chơi.
Ta nhìn đình viện bằng ngọc thạch trơ trọi, chợt nghĩ nên trồng thêm vài thứ.
Ngẩng đầu lên, trông thấy ở Tàng Thư Các lầu hai, dì đang ngồi ở bàn xử lý chính sự, cái bóng hắt lên cửa sổ cũng lộ ra vẻ cô đơn.
Ta lớn tiếng nói: “Ta muốn trồng Mỹ Nhân Anh và Ngọc Nhân Hoa vào hai bên đường này.”
Đều là hoa mẹ ta thích nhất.
Dì đứng dậy, lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt ghét bỏ: “Nếu một ngày nào đó ngươi thật sự quản lý Lý Ngư Châu, có phải ngươi cũng trồng hoa đầy Linh Hải luôn không?”
Ta nhún vai, ý là cũng có thể.
Quan hệ giữa dì và mẫu thân ta không tốt lắm, ai cũng có thể nhìn ra.
Kiếp trước, giờ phút này ta đã bị đuổi ra khỏi cung châu chủ.
Lúc đó, dì ta đã nói như thế này: “Ở đây không cần người vô dụng.”Ta ngủ rất say, nỗi lo lắng lớn nhất từ khi sống lại đến giờ cũng đã được bỏ xuống, ánh nắng trong mộng rất ấm áp, ta bỗng thấy có người đi về phía ta, má hắn sinh ra vảy cá, lại bị hắn dùng tay cào chảy máu, chỗ chảy máu lại tiếp tục mọc ra vảy cá.
Hắn khóc thút thít: “Thiếu chủ, mau cứu ta.”
Ta bị dọa lùi lại hai bước.
Ánh mắt hắn đỏ rực, lóe lên ánh sáng của thù hận.
Hắn chất vấn: “Ngươi không phải là thiếu chủ mà chúng ta luôn chờ đợi sao? Vì sao lại không cứu được chúng ta?”
Ta bừng tỉnh, quay đầu nhìn xuống Linh Hải.
Sao ta có thể quên chuyện này được?
Ta bấm vào đầu ngón tay mình một lúc mới có thể khôi phục lại cảm giác.
Ta nhìn lên trời, chỉ còn có ba ngày.
Ta ngồi im hồi lâu, nhớ lại tất cả mọi chuyện, kể cả là chi tiết nhỏ nhất.
Kiếp trước, mặc dù Vãn Nhĩ Nhĩ có ấn ký của Long Thần nhưng dù sao nàng ta cũng là người chưa bao giờ đặt chân tới Lý Ngư Châu, muốn tạo dựng uy tín là chuyện rất khó khăn.
Nhưng đó cũng là một cơ hội tốt để toàn bộ người dân ở Lý Ngư Châu từ bỏ ta, thuần phục nàng ta.
Vảy dịch…
Mỗi khi nhân gian sắp có tai họa, Lý Ngư Châu sẽ là nơi đầu tiên cảm nhận được.
Từ trước đến giờ mới xuất hiện ba lần.
Lần đầu tiên, châu chủ đời đầu Triều Long phải phi thăng mới giải quyết được.
Lần thứ hai là vào ba trăm năm trước, phải phong ấn lại ma tộc một lần nữa, nhưng dân chúng nơi này đã chết rất nhiều.
Lần thứ ba, chính là lần này…
Đầu tiên miếng vảy này sẽ mọc trên mặt, sau đó tràn ra tay chân, người bệnh sẽ trở nên nghiện nước, liên tục đâm đầu vào Linh Hải, cuối cùng nước cũng không thể giảm bớt đau đớn trên người bọn họ, bọn họ sẽ tan thành nước, chỉ để lại một miếng vảy phát sáng rực rỡ.
Ta còn nhớ lúc vảy dịch nghiêm trọng nhất, mỗi lần thủy triều lên xuống, trên mặt biển sẽ toàn là những miếng vảy kia, lấp lánh dưới ánh mặt trời, người không biết sẽ nghĩ là cảnh đẹp, chỉ có chúng ta biết rõ thứ này đáng sợ đến mức nào.
Là Vãn Nhĩ Nhĩ nghĩ ra cách cứu bọn họ vào thời điểm nước sôi lửa bỏng.
Ta vô cùng cảm kích nàng ta, cho nên khi rời khỏi Lý Ngư Châu ta cũng không ôm oán hận quá lớn.
Ta không làm tròn trách nhiệm, tặng lại vị trí thiếu chủ cho người có năng lực cũng là lẽ đương nhiên.
Chẳng qua, lúc đó ta tuổi nhỏ, không thể ngờ được rằng Lý Ngư Châu lại rơi vào kết cục như thế.