Ta đi một mình tới Linh Mạch Sơn, đặt trái tim Giao Long vào trong suối, nước sôi lên ùng ục, ánh sáng vàng nóng rực thiêu đốt toàn bộ sương đen, cuối cùng, Linh Mạch cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ta làm một pháp quyết, thanh lọc nguồn nước thêm lần nữa rồi mới trở lại cung châu chủ.
Có trái tim Giao Long trong suối, lại bắt được hung thủ đứng sau, đương nhiên vảy dịch cũng nhanh chóng biến mất.
Qua nửa tháng, Lý Ngư Châu lại vui vẻ tấp nập như xưa.
Khi ta tới tìm dì, bà ấy đang tự bôi thuốc lên trán.
Ta hỏi: “Vãn sư muội mất tích nhiều ngày như vậy là vì ngươi giam giữ nàng ta sao?”
Chuyện của Vãn Nhĩ Nhĩ đã được đè xuống, nhưng tin đồn châu chủ đại diện vì tu luyện mà bắt cóc thiên tài của Phù Lăng Tông, luyện tập ma thuật vẫn truyền ra ngoài.
Ngày đó, chính tai ta nghe được lời dì thừa nhận nhưng ta không hề tin tưởng vào câu chuyện hoang đường này.
Nhưng dì chỉ cười đáp: “Vãn Nhĩ Nhĩ đúng là do ta bắt giữ. Thí luyện của thiếu chủ không phải ai cũng có thể bước vào, ta định giam lại để điều tra xem có gì kỳ quái không. Nào ngờ, ta vô tình phát hiện ra máu của nàng ta có thể chữa trị vảy dịch. Ngươi nói xem, chuyện này có trùng hợp không?”
Ta nhìn liếc qua ấm sắc thuốc bên cạnh, ta đã cầm nó suốt mấy ngày, còn rót thuốc giải độc cho người dân.
Ta ngẩng đầu lên, giọng run run: “Chất lỏng màu đỏ nhạt trong thuốc giải độc mấy ngày trước ta đi đưa… đều là máu của nàng ta sao?”
Dì lạnh mặt: “Chỉ cần có thể giúp được Lý Ngư Châu thì lấy chút máu của nàng ta cũng đâu có sao? Nhưng ta không tính đến việc quan hệ giữa nàng ta và Kiếm Quân thân mật như vậy… Ta làm thế, e là đã đắc tội với Tiên Minh…”
Ta không nhịn được mà buồn nôn, cổ họng lại khô khốc.Giọng điệu của dì vô cùng hờ hững, như thể Vãn Nhĩ Nhĩ có chết ở nơi này cũng chẳng có vấn đề gì.
Kiếp trước, không biết có phải Vãn Nhĩ Nhĩ cũng dùng cách này hay không?
Nếu như vậy thì Vãn Nhĩ Nhĩ cũng đã hy sinh rất lớn…
Nhưng tự nguyện và bị ép hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên, ta nghiêm túc đánh giá người dì này.
Bà ấy có cặp mắt phượng, nhìn rất sắc sảo, môi mỏng, cằm nhọn, ngũ quan khá giống với mẫu thân ta, nhưng nhìn lại u ám hơn nhiều.
Dì cười một tiếng, đưa tay che mắt ta: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Triều Châu, ngươi làm ta nhớ lại mẫu thân đáng chết của ngươi.”
Ta nghiến răng: “Sao ngươi dám nhục mạ mẫu thân ta? Đời sau của Long Thần như chúng ta luôn làm việc một cách đường đường chính chính, không giống ngươi, coi mạng người như cỏ rác!”
Dì nở nụ cười thản nhiên: “Ai bảo ta không phải đời sau được Long Thần công nhận cơ chứ?”
Khi ta ra ngoài lần nữa, lại phát hiện ra có đứa trẻ nghêu ngao hát ca dao: “Nước Linh Mạch, trừ vảy dịch, thiếu chủ nổi danh là Triều Châu.”
Cảnh mà ta sợ nhất cuối cùng cũng không xuất hiện, có lẽ là ông trời đã rủ lòng từ bi.
Ở trong cung châu chủ quá buồn tẻ, ta bèn trồng hoa Hải Loa trước hồ nước trong sân, nghe nói khi trưởng thành nó sẽ nở ra những đóa hoa màu xanh dương, ban đêm, khi ánh trăng chiếu xuống còn có thể nghe thấy tiếng ngâm xướng du dương.
Thị nữ đi vòng qua hành lang, thấy ở đây có thêm sức sống, cũng vô cùng mừng rỡ.
Lúc ta tắm rửa, ta cũng không ngăn cản thị nữ ở bên ngoài nữa, có thể vui sướng hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân.
Thị nữ mặt tròn lần trước lưu lại ấn tượng với ta, dần dần trở nên quen thuộc, nàng ấy cũng nhiều lời hơn: “Thiếu chủ, trước đó ngươi không cho chúng ta đi vào, chúng ta đều đoán ngươi đang giấu người bên trong…”
Ta không kịp phản ứng, giật mình hỏi: “Người gì?”
Thị nữ mặt tròn cười khanh khách: “Đương nhiên là nam nhân rồi. Ta nghe Dung cô nói, hình như Bạch Lăng Công Tử của Côn Luân Hư thường xuyên thư từ qua lại với thiếu chủ. Ta đoán là hắn ta, có đúng không?”
Phong tục ở Lý Ngư Châu rất cởi mở, không hề ngại mấy chuyện như này.
Ta vùi đầu vào trong nước, cười đến mức phun ra mấy cái bong bóng, mới nổi lên mặt nước đáp: “Không phải.”
Giấu người ư?
Vậy người đó đi đâu rồi?
Ta cũng không biết Tạ Như Tịch đã đi đâu…
Tắm rửa xong xuôi, đám thị nữ lui ra, ta mặc đồ, đi về phía sườn núi.
Lúc này, Linh Hải đang có ánh sáng màu xanh lam xinh đẹp hắt lên, nhưng không giống như trong trí nhớ của ta, không lấp lánh vảy cá, chỉ là sóng biển đơn thuần mà thôi.
Gió lớn thổi tới, ta ngồi trên vách đá, lặng lẽ suy nghĩ về kiếp trước.
Kiếp trước, từ lúc ta bị đánh bại ở Đăng Vân Đài, đạo tâm của ta đã tan vỡ, sư huynh lại trở nên kỳ quái, ngay cả Lý Ngư Châu cũng trục xuất ta khiến ta càng thêm chán ghét thế giới bên ngoài.
Trước đó, ta luôn cho rằng mình sẽ trở thành thiếu chủ vang danh thiên hạ, nếu năm ta 10 tuổi, nhìn thấy 20 tuổi ta sẽ trở thành dáng vẻ kia thì sẽ vô cùng thất vọng.
Bây giờ, trở lại năm 15 tuổi, thay đổi rất nhiều chuyện.
Trong thời gian ngắn, có lẽ không có chuyện gì đáng ngại nữa…
Hẳn là ta nên trở về tu luyện, chuẩn bị cho những sóng gió trong tương lai của Lý Ngư Châu.
Lần trước, ở đài luận võ, bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh bại lần nữa, ta đã nói với đại sư huynh rằng lần sau ta sẽ thắng.
Thi đấu mười năm một lần của tiên môn sắp mở ra, nếu không có gì bất ngờ, lúc đó ta sẽ gặp lại nàng ta.
Lúc đó, nhất định ta sẽ thắng!
Gió càng lúc càng lớn, ta cảm thấy hơi lạnh.
Ta đứng dậy đi về phòng.
Đây là ngày thứ năm ta không đợi được Tạ Như Tịch.