Sau khi niệm xong Thanh Tâm Chú, nàng ta mới khôi phục một chút thần trí, hốc mắt đỏ bừng: “Hôm qua, lúc hoàng hôn có một Thanh Y Đại Quân của ma tộc vào thành, tiên trưởng trong thành không thể chống cự, kết quả là chưa tới một ngày, cả thành đã chết hết. Phu quân ta bảo ta ôm con núp trong hũ dưa muối, ta thấy không còn tiếng kêu thảm thiết nữa mới chạy ra ngoài, gặp phải những yêu ma kia… Đa tạ các vị tiên trưởng.”
Giọng nàng ta khàn khàn, ta mới chú ý tới tay phải nàng ta đã bị thương, nàng ta chỉ có thể dùng tay trái che chở cho đứa nhỏ.
Nàng ta gượng cười: “Chúng ta chết không quan trọng, chỉ cần đứa nhỏ còn sống là được.”
Nữ phật tử luôn im lặng kia bỗng lên tiếng: “Hình như đứa nhỏ không phát ra âm thanh gì nữa…”
Nữ tử ôm đứa nhỏ nghe vậy thì tái mặt, vội vàng vén tã lót lên.
Khi nàng ta nhìn rõ thứ bên trong, có một móng vuốt đâm xuyên qua tim nàng ta.Trong tã lót không còn là con nàng ta nữa, mà là một con yêu ma mặt xanh có sừng, giống như phiên bản thu nhỏ của Đại Quân ma tộc vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ trước khi chết của nữ tử, ma vật kia sung sướng cười híp mắt.
Mặt xanh, có sừng, Thanh Y Đại Quân của ma tộc, ta đã từng đọc được thông tin về ma vật này trong sách, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Vãn Nhĩ Nhĩ cách ta gần nhất, ta nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay tóm lấy Vãn Nhĩ Nhĩ và nữ phật tử lùi về sau, những người gần đó thì không may mắn như vậy, dẫn đội bị ma vật kia xé nát cánh tay.
Ma vật kia nhanh chóng biến về độ lớn ban đầu, lơ lửng giữa không trung, tiếng cười vang lên khắp bốn phía.
Ngọc Long kiếm ra khỏi vỏ, trọng kiếm nện xuống, Ngọc Phật Tháp cũng tản ra ánh sáng.
Những đệ tử khác vội vã lấy ra pháp bảo của mình.
Dù là Đại Quân của ma tộc, dưới sự tấn công của chúng ta cũng rơi vào thế yếu.
Hắn ta không cười nữa, trực tiếp đoạt tính mạng của mấy người Tiên Minh.
Ta bị lây nhiễm oán khí, hai mắt hơi đỏ lên, tinh thần hoảng hốt.
Đột nhiên ta nghe thấy Phạn âm vang lên, phật quang xua tan oán khí ở nơi này.
Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ cùng xông tới, Vãn Nhĩ Nhĩ ra tay tàn nhẫn hơn ta nhiều, gọn gàng mà linh hoạt, mỗi lần đều là sát chiêu.
Ta thấy hắn ta muốn bảo vệ sừng thú của mình, bèn hô lớn lên: “Chém sừng của hắn ta.”
Nữ phật tử Vô Tiễn nghe tiếng xông lên, Ngọc Phật Tháp trực tiếp chém đứt sừng ma của hắn ta, sau đó phật ấn màu vàng đánh thẳng vào tim của ma vật, hắn ta nhanh chóng ngã xuống đất, không còn sinh mệnh.
Ta bóp mấy pháp quyết, tiêu trừ ma khí ở miệng vết thương, ngẩng đầu thấy Vô Tiễn lạnh lùng rút Ngọc Phật Tháp nhuốm máu ra, thấp giọng nói: “Phạm sát giới rồi.”
Ta lắc đầu, nghiêm túc nhìn nàng ấy: “Không thể nói như thế. Ngươi sát sinh, sau đó mới có thể phổ độ chúng sinh.”