“Sau khi từ ma xuyên trở về, Tạ Như Tịch bị tra ra là bán ma, vì rất nhiều người của tu chân giới đã bị yêu ma hại chết, mà một bán ma như vậy lại ẩn giấu thân phận, đảm nhiệm chức vụ cao trong Tiên Minh, không biết có rắp tâm gì, việc này khiến mọi người rất phẫn nộ. Huống chi, trước đó, Tạ Như Tịch làm việc quá hung tàn, đắc tội quá nhiều người.” Đại sư huynh bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc.
Ta suy nghĩ: “Nhưng hắn cũng vì tu chân giới mà một mình san bằng ma xuyên, những người bị hắn bắt chắc chắn không phải người vô tội. Hình như Tạ Như Tịch chẳng làm gì sai cả.”
“Hắn là bán ma, chỉ thế thôi cũng đủ sai rồi.”
Tạ Như Tịch chính là bán ma, sinh ra đã dơ bẩn, sinh ra đã là một tội lỗi.
Hắn che giấu thân phận của mình để hành động trong tu chân giới, lừa gạt mọi người.
Đại sư huynh không muốn nói những chuyện này với ta.
Tống Lai quay đầu đi, sau đó không nhịn được mà căn dặn ta: “Ta biết lúc trước muội thích Tạ Như Tịch, ai chẳng có sai lầm tuổi trẻ, lúc trước, ta thấy Tạ Như Tịch cũng là kỳ tài nên mới không ngăn cản muội. Từ giờ trở đi, muội nhớ vạch rõ giới hạn với hắn. Học Vãn Nhĩ Nhĩ kia kìa, mới nghe thấy tin đồn đã đứng ra chỉ rõ những điểm bất thường của Tạ Như Tịch rồi.”
Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”
Cành hoa xuân bên ngoài thò vào trong cửa sổ, đại sư huynh chậm rãi dìu ta xuống giường, thu dọn những vật phẩm của ta vào trong giới chỉ, khẽ nói: “Về Phù Lăng Tông thôi.”
Cuối cùng, ta gấp gọn đồng phục của Tiên Minh, đặt lên đầu giường.Bởi vì, từ trước đến giờ biểu hiện của ta không tệ, làm nhiệm vụ cũng rất năng suất nên trên đồng phục đã có thêm ba hoa văn màu vàng.
Trong những đệ tử cùng lứa, hoa văn trên đồng phục của ta là nhiều nhất.
Nhưng duyên phận của ta và Tiên Minh, có lẽ dừng ở đây thôi.
Mọi việc đã xong xuôi, ta vịn vào tay đại sư huynh, chậm rãi đi ra khỏi Tiên Minh, lúc đi hơi ngừng lại một chút.
Đi ngang qua Trói Ma Đồ, ta phát hiện chấm đỏ phía trên đã ít đi rất nhiều.
Trên đường cũng không có nhiều người, có vài người đang vội vã đi về phía Tru Ma Đài, ta nghe thấy bọn họ nói chuyện: “Tạ Như Tịch là một bán ma thấp hèn, chẳng trách lúc trước thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.”
“Trước đó nhìn hắn diệt trừ phe đối lập đã cảm thấy rất đáng sợ rồi, quả nhiên là gian tế do ma tộc phái tới.”
Ta cụp mắt xuống: “Đi xem đi.”
Bước chân đại sư huynh ngừng lại, đỡ ta đổi phương hướng, cuối cùng dừng trước một lầu các, vừa khéo có thể thu trọn cảnh ở trên Tru Ma Đài vào tầm Ma Đài rất ít khi mở ra, nghe đồn đó là nơi được chuẩn bị riêng cho quân chủ của ma giới, không ngờ lúc này người đứng trên đài lại là Tạ Như Tịch.
Dưới đài có rất nhiều người, không chỉ là người của Tiên Minh, mà còn có cả những người nghe tin đồn chạy tới.
Có người vừa từ giường bệnh ngồi dậy, ôm theo cánh tay bị thương căm ghét nhìn lên đài.
Tạ Như Tịch luôn mặc đồ đen, chưa bao giờ mặc đồ của Tiên Minh, cũng chưa từng thêu hoa văn màu vàng lên áo, nếu thật sự muốn thêm, e là cũng không đủ chỗ.
Đám người cảm thấy hắn làm việc rất tàn khốc nhưng hầu như đều tôn kính hắn.
Bây giờ hắn vừa sa cơ, tất cả mọi người lại dùng ánh mắt căm hận, chán ghét, khinh thường mà nhìn hắn.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, nhưng không ai gọi hắn là Kiếm Quân nữa: “Sao Tạ Như Tịch dám lừa gạt chúng ta? Một bán ma như thế lại sớm chiều ở chung với chúng ta, thực sự quá dơ bẩn!”
“Sai bán ma đi ma xuyên giết ma tộc, minh chủ thực sự quá anh minh. Bây giờ gân mạch của Tạ Như Tịch đã đứt, tu vi không còn, đã là phế nhân, nên nhanh chóng giết hắn mới đúng!”
Trên Tru Ma Đài có một người bị trói, áo đen nhuốm máu, tóc dài tán loạn, xích sắt làm từ huyền thiết đâm xuyên xương tỳ bà và tay chân hắn, trói vào trên cột đá đen nhánh.
Hắn không hề giãy giụa.
Mạnh minh chủ đang cho những người ngày thường hay qua lại với Tạ Như Tịch kể ra tội trạng của hắn.
Thuộc hạ của hắn nói: “Giết người thành nghiện, thủ đoạn ngoan độc.”
Đồng nghiệp của hắn nói: “Tính tình cố chấp, hung ác tàn bạo.”
Cuối cùng, ta nhìn thấy Vãn Nhĩ Nhĩ, trong mắt nàng ta có nước mắt, lộ ra hận ý: “Tạ Như Tịch luôn giấu giếm thân phận bán ma của mình, trước thì dụ dỗ sư tỷ ta, sau lại mê hoặc ta, tất cả đều vì bí mật phía sau tông môn chúng ta…”
Hai chữ “sư tỷ” nói rất không rõ ràng.
Ta có thể cảm nhận được, đại sư huynh luôn dịu dàng ấm áp bỗng lộ vẻ lạnh lùng, huynh ấy ghét nhất là có người nói chuyện xấu về ta.
Ta không có cảm xúc gì, chỉ kinh ngạc phát hiện rằng, thì ra trong lòng Vãn Nhĩ Nhĩ, rất nhiều tình nghĩa đều có thể gói gọn trong hai chữ “mê hoặc”.
Những lời không hay liên tục vang lên, nhưng người trên Tru Ma Đài lại làm như không nghe thấy.
Đã từng là Kiếm Quân tôn quý, chỉ trong một buổi chiều đã rơi xuống vực sâu.
Mạnh minh chủ vung tay hô to: “Tà ma trong thiên hạ, ai ai cũng có thể tiêu diệt! Tội ác của Tạ Như Tịch vô cùng xác thực, phạt đóng 98 cây Tiêu Hồn Đinh. Người tu chân nhân từ, hôm nay tha cho Tạ Như Tịch một mạng, hắn sẽ bị khóa trên Tru Ma Đài Này, dùng để răn đe ma tộc.”
Chín mươi tám cây Tiêu Hồn Đinh đóng xuống, hắn còn có thể sống sao?