Sau khi được luồng sáng thanh lọc, linh lực ở Lý Ngư Châu còn dồi dào hơn lúc trước.
Ta quay đầu, thấy Dung cô đưa cho ta một bức thư, là dì ta tự tay viết, nét chữ vô cùng quen thuộc, thì ra những chữ trong phòng cấm kia đều do bà ấy lưu lại.
Trên thư viết: “Thiếu chủ Triều Châu, được Long Thần phù hộ, vì châu mà sinh, trước cứu vạn dân khỏi vảy dịch, sau có công lao trấn thủ Lý Ngư Châu, tính tình lương thiện, ta tuyên bố, Triều Châu là châu chủ đời tiếp theo của Lý Ngư Châu.”
Là thư viết bằng máu, nét bút vô cùng vội vàng.
Bà ấy truyền chức vị châu chủ Lý Ngư Châu cho ta…
Không biết có phải máu của người trên tế đàn đã chảy hết hay không, nhìn bà ấy yên tĩnh nằm đó, gương mặt cũng giống ta đến mấy phần.
Bà ấy và mẫu thân ta chính là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra.
Ta chậm rãi đi tới gần, quỳ bên cạnh bà ấy.
Ta đưa tay sờ lên mặt bà ấy, gương mặt trắng bệch, lạnh như băng.
Một giọt nước mắt rơi xuống, ta khẽ nói: “Dì…”
Trước đây, bà ấy không thể nghe ta gọi như vậy, sau này… cũng không thể…Dung cô nói: “Ngươi đừng đau lòng, trước khi chết, châu chủ đại diện rất vui vẻ, ta ở cùng với bà ấy nhiều năm như vậy, châu chủ đại diện thường xuyên nghi ngờ bản thân có phải huyết mạch của Long Thần không, lần này, cuối cùng cũng có được đáp án. Bà ấy vốn là huyết mạch thuần khiết của Long Thần. Tuy thanh danh của châu chủ đại diện không được tốt lắm, làm việc cũng hơi cực đoan, nhưng luôn tận tâm tận lực với Lý Ngư Châu, vì Lý Ngư Châu mà xông pha khói lửa.”
Ta che mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Nhiều năm như vậy, đáng tiếc, ta chưa từng làm hài lòng bà ấy…”
Dung cô kinh ngạc: “Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Châu chủ đại diện đối xử với ngươi hơi khắt khe, cũng chỉ vì muốn ngươi mau chóng trưởng thành, sớm ngày tiếp nhận Lý Ngư Châu mà thôi. Bản thân bà ấy không có tu vi, không có linh lực, có thể giữ vững địa vị của mình ở Lý Ngư Châu đã vô cùng gian nan rồi. Mỗi nửa tháng, Phù Lăng Tông đều gửi thư về, châu chủ đại diện thường xuyên nở nụ cười, chỉ có lần nghe nói một sư muội không biết ở đâu ra đã đánh bại thiếu chủ ở Đăng Vân Đài, bà ấy mới không vui, sau đó còn cố tình gây phiền phức cho nàng ta. Sao châu chủ đại diện lại không hài lòng về ngươi chứ…”
Ta rũ mắt xuống, nước mắt tuôn như mưa, Dung cô tiếp tục nói: “Khi thiếu chủ quay về làm lễ cập kê, ta thấy thiếu chủ ra dáng hơn hẳn, ai ai cũng vui mừng, chỉ có châu chủ đại diện lặng im không nói, về sau, bà ấy nói rằng Triều Châu nhất định đã chịu đựng rất nhiều đau khổ mới bình tĩnh được như thế. Châu chủ đại diện là người lạnh lùng ít nói, nhưng lại là người rất nặng tình…”
Bà ấy từng ở trong phòng cấm suốt mấy năm, là trưởng nữ của lão châu chủ, là châu chủ đại diện lộng quyền trong miệng châu dân, cũng là người luôn tranh cãi với cháu gái…
Ta cúi người xuống, ôm bà ấy vào trong ngực, cằm ta dán vào cái trán đã sớm lạnh như băng kia, gào khóc một lúc lâu.
Dì ta chết rồi…
Người thân cuối cùng của ta trên thế giới này chết rồi…
Ta đặt bài vị của dì bên cạnh bài vị của mẫu thân, thì ra tên thật của dì là Triều Mông.
Triều Mông và Triều Lung, thực sự là một cặp tên rất dễ nghe.
Mặc dù hộ châu đại trận đã chữa trị Lý Ngư Châu, nhưng dù sao cũng không thể nghịch chuyển sinh tử, cũng may, số người chết không nhiều lắm.
Vì dì ta ngã xuống, ta làm châu chủ đời tiếp theo, ta phải tới xoa dịu những người bị thương, xây dựng kiến trúc bị phá hỏng, xử lý những việc khác trong châu, quả thực là bận tối mắt tối mũi.
Ta thường nghĩ rằng, nếu khi ta trở về, ta sớm báo tin về trận lửa lớn kia cho dì, thì biết đâu dì ấy đã không chết.
Hoặc là, ta sớm tìm được thần khí Ngọc Long Môn, sớm cầm chức Long Thần đời tiếp theo, thì thế gian đâu còn chỗ cho yêu ma làm loạn nữa?
Nhưng trên đời này, bản thân hai chữ “nếu như” cũng chẳng khác nào sự tiếc nuối.
Ta vẫn rất nghi ngờ, vì sao kiếp trước hộ châu đại trận không thể khởi động thành công, có sai lầm gì xảy ra khiến cho cả châu bị hủy diệt, ngay cả con thuyền lớn kia cũng chạy không thoát?
Tóm lại, ta vẫn phải đến Tiên Minh một chuyến, báo lại chi tiết chuyện này.
Lần này tới Tiên Minh, ta đã có cảm nhận rất khác.
Trước đó, dù đông người nhưng rất có trật tự, hôm nay lại vô cùng hỗn loạn.
Có đệ tử Tiên Minh dẫn đường cho ta: “Châu chủ, mời đi bên này.”
Đường đi ở đây ta đã sớm thuộc như lòng bàn tay.
Trong Nghị Sự Đường, người đã tới đông đủ, dù sao mọi người đều cho rằng ma tộc đã bị áp chế, không ngờ bọn họ lại ra chiêu bất ngờ như vậy.
Vãn Nhĩ Nhĩ hình như lại lên chức, đứng bên cạnh Mạnh minh chủ, hoa văn màu vàng kéo dài từ trên ngực đến ống tay áo, đã sớm lấn át đóa hoa nghênh xuân mà nàng ta thêu.
Ta lấy lại tinh thần, kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc lửa cháy đến hộ châu đại trận, trong phòng vô cùng im ắng, đủ thấy rõ sự bất lực của bọn họ.
Đến cuối cùng, ta bình tĩnh hỏi: “Mạnh minh chủ, Lý Ngư Châu cống hiến cho Tiên Minh không ít linh thạch và đan dược, nhưng hơn nửa ngày vẫn không đợi được người của Tiên Minh đến cứu viện là vì sao?”
Mạnh minh chủ thở dài một hơi: “Từ lúc Tiên Minh nhận được tin tức thì đã triệu tập người ngay trong đêm, không ngờ khi tới nơi, chiến hỏa đã kết thúc, không hổ là lục địa lưu lại từ thời thượng cổ.”
Ta cười lạnh một tiếng, không nể nang gì nữa: “Thuyền Huyền Phượng bay với tốc độ tối đa chỉ cần nửa canh giờ là tới, chậm trễ như vậy thì hẳn Mạnh minh chủ không coi đây là trường hợp khẩn cấp.”
“Nghe Tiên Minh nói ma tộc không thể tạo ra sóng gió gì nữa, vậy xin hỏi, trong đại nạn của Lý Ngư Châu, những ma tộc kia từ đâu mà đến?”
Mạnh minh chủ trầm giọng nói: “Những ma tộc này đều là những kẻ trốn ra trước đó, vẫn luôn giấu kín tung tích nên chúng ta không phát hiện ra, bây giờ chúng tụ tập lại để công kích Lý Ngư Châu mà thôi. Hiện giờ, ma tộc ở ma xuyên không thể nào chạy ra bên ngoài nữa.”