Ta nhìn xuống chân núi, thấy lửa lớn lan rộng, bao vây nơi này.
Lúc này, ta mới phản ứng được, đây vốn không phải Quan Sơn, mà là một cạm bẫy do ma tộc bố trí.
Vô số ý nghĩ lướt qua đầu ta.
Ta truy tìm tin tức về Quan Sơn lâu như vậy, vì sao nó lại đúng lúc xuất hiện ở Tàng Thư Các của Tiên Minh?
Vì sao ma tộc lại bày chiến trận lớn như thế này để giết ta?
Mục đích của bọn họ là gì?
Ta không nghĩ nhiều nữa, bởi vì hung thú kia đã bắt đầu tấn công.
Nó mọc ra tám chiếc tai to, mỗi bước đi của ta dường như đều nằm trong dự tính của nó, vì thế, ta đã chịu rất nhiều tổn thương.
Ta phát hiện không cách nào trốn thoát, chỉ có thể đấu chính diện với nó.
Ngọc Long kiếm phát ra ánh sáng, hung thú cũng bộc phát ra sức mạnh để dọa ta, có cảm giác như bốn lạng địch ngàn cân vậy.
Sống lại một đời, kiếm pháp được tàn hồn của Triều Long và Tạ Như Tịch chỉ điểm nên đã tiến bộ rất nhanh, linh lực và tu vi cũng không sụt giảm, miễn cưỡng chịu được việc đánh nhau với hung thú thượng cổ.
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt của hung thú hơi ánh sắc đỏ, linh khí trong cơ thể ta như bùng nổ, đuôi dài của hung thú hất ta ra ngoài, nửa đỉnh núi đã thành bình địa.
Ta nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể vỡ nát, tua kiếm lay động, giống như cảm nhận được nỗi khổ sở của ta.
Ta nhìn lên bầu trời, cảm giác này, thật sự rất quen thuộc.Suốt cả hai đời, khi bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh bại trên Đăng Vân Đài, ta đều có cảm giác này.
Nhưng cảm giác lúc đó chỉ lướt qua rất nhanh, giống như một gợn sóng, ta cũng không chú ý gì nhiều.
Lần này, cảm giác vô cùng rõ ràng, khiến ta xâu chuỗi được vài sự việc.
Dị tộc lưu lại từ thời thượng cổ như Lý Ngư Châu rất coi trọng huyết mạch, ví dụ như Ngọc Long tâm quyết chỉ đời sau của Long Thần mới có thể tu luyện, dì ta thiên phú yếu kém cũng liên quan tới việc huyết mạch bị pha tạp.
Châu dân luôn đặt kỳ vọng rất cao vào ta, nguyên nhân chính là vì huyết mạch của ta thuần khiết hiếm có.
Vãn Nhĩ Nhĩ có thể thắng ta, bởi vì bị huyết mạch áp chế.
Khi ta và nàng ta quyết đấu trong thi đấu tiên môn, ta không bị ảnh hưởng bởi vì lúc đó trong người ta có một giọt thần huyết của Triều Long.
Bây giờ thần huyết không còn, đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ là, ta không hiểu hung thú này được cải tạo kiểu gì, sao lại có huyết mạch của Vãn Nhĩ Nhĩ?
Ta thở hổn hển, vô số gương mặt của Vãn Nhĩ Nhĩ xuất hiện trước mặt ta.
Lần đầu gặp nàng ta trên Đăng Vân Đài, nàng ta tươi cười nhìn ta.
Khi đại sư huynh suýt trở thành Hoạt Tử Nhân, nàng ta ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta đứng bên cạnh Tạ Như Tịch, cười híp cả ta bình tĩnh nói với ta rằng nàng ta cũng rất tiếc về trận lửa lớn của Lý Ngư Châu.
Nàng ta bung dù đi qua Vô Vọng Nhai.
Lúc chém giết ma tộc, biểu cảm của nàng ta vô cùng lạnh lùng.
Ký ức của kiếp trước lẫn kiếp này như hòa quyện vào nhau, khiến ta không cách nào phân biệt được.
Ta hoảng hốt, tâm ma bắt đầu sinh sôi.
Chuyện nực cười nhất là, ta cứ canh cánh trong lòng chuyện bị đánh bại ở Đăng Vân Đài, kết quả lại phát hiện ra, ta chưa bao giờ bại bởi bản thân Vãn Nhĩ Nhĩ.
Chấp niệm nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ là một âm mưu.
Cho dù nàng ta có thiên phú dị bẩm, có thành tựu trên kiếm đạo, cũng không thể dễ dàng đánh bại ta như vậy.
Mọi việc trong kiếp trước vốn không nên có kết cục như thế.
Hung thú kia ngừng lại, dường như nó đã mở ra linh trí, mải mê ngắm nhìn biểu cảm của ta từ kinh ngạc đến tuyệt vọng.
Một lúc sau, nó bắt đầu tấn công, tụ tập ma lực vào con mắt duy nhất của mình, lao thẳng về phía ta.
Ta nôn ra một ngụm máu, viên ngọc trên tua kiếm lay động.
Ta buông Ngọc Long kiếm ra, kiếm rơi trên mặt đất, lặng lẽ chờ đợi kết cục của mình.
Khi ta nghĩ ma lực kia sẽ đánh xuyên qua lồng ngực của ta, thì lại nhận ra cảm giác đau đớn mà ta chờ đợi không đến.
Ta mở mắt, kiếm ý quen thuộc vây xung quanh ta, chống đỡ lại hung thú kia.
Ta còn tưởng Kiếm Quân Tạ Như Tịch đã quay về, nhưng nhìn khắp nơi đều không thấy bóng dáng của hắn.
Ta cúi đầu xuống, hạt châu trên tua kiếm mà hắn tặng ta đã vỡ vụn, thì ra trong đó còn ẩn giấu một ít kiếm ý.
Biện pháp này đã thất truyền từ rất lâu, không ngờ thế gian còn có người làm được.
Ta đã từng thấy Tạ Như Tịch xuất kiếm nhiều lần, nhưng hắn đều đánh một cách liều mạng, chưa bao giờ sử dụng kiếm ý để phòng ngự.
Bây giờ kiếm ý này lại mềm mại cản trước mặt ta, đầu ngón tay ta chảy máu, cúi người nhặt hạt châu đã vỡ nát kia lên, nhìn thật kĩ.
Ở chỗ sâu nhất bên trong hạt châu có một giọt thần huyết nhỏ xuống, lại lần nữa rơi vào miệng vết thương của ta, trôi vào trong cơ thể.
Ta rất muốn khóc.
Tạ Như Tịch đã trả lại giọt thần huyết của Triều Long cho ta…
Hung thú kia vẫn định tấn công, lúc này lại có tiếng đàn ẩn giấu sát khí vang lên, linh lực hùng hậu bao phủ cả đỉnh núi.
Hung thú Bát Nhĩ kia dựa vào tai để phân biệt mọi thứ, không chịu nổi kiểu tấn công bằng âm luật như này, rất nhanh, tám chiếc tai kia đều chảy máu.
Ta khó khăn ngẩng đầu lên, có người ôm đàn đi đến, lụa trắng che mắt.