“Đại tiểu thư, cho hỏi cô muốn uống trà không?” Vừa tỉnh lại thì đã nhìn thấy gương mặt tươi cười hoàn mỹ của Hòe, anh đẩy xe thức ăn, trên đó bày các loại bánh ngọt trà nước tinh tế đủ hình đủ dạng, hệt như đang xem phim điện ảnh nước ngoài.
Nói đến trà Sở Nhược lập tức bùng lên lửa giận, chính vì uống ly trà kia, nên cô mới ở nơi này đấy!
“Không phải anh nói muốn rời khỏi đây sao?” Sở Nhược đã không thể khống chế được lửa giận trong lòng, ngọn lửa giận bừng bừng không ngớt khiến cô không thể nào bình tĩnh lại. Vốn dĩ cô là một người không hay nổi nóng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn số lần anh chọc cô phát điên còn nhiều hơn số lần cô nóng giận trong suốt một năm qua!
Hòe sắp xếp cho cô một bàn ăn nhỏ, khăn ăn màu trắng, khay đĩa, thậm chí còn đặt thêm một đóa hoa tươi để điểm xuyết. Tuy rằng Sở Nhược không nói muốn uống trà, nhưng Hòe vẫn pha một ly trà đẩy đến trước mặt cô, “Mời dùng!”
“Làm sao tôi biết được bên trong có bỏ thêm thứ gì hay không.” Sở Nhược hứ một tiếng.
Hoè vờ như không nghe thấy lời trào phúng châm chọc của cô, “Đại tiểu thư, tôi đây quả thực đã dựa theo mệnh lệnh của cô rời khỏi nơi đó.”
Nhìn dáng vẻ chân thành lại vô tội của Hòe, trông như cô mới là cái người kỳ lạ thích nổi nóng vô lý kia.
“Đúng là anh có đi, nhưng tại sao anh còn mang tôi đi theo vậy chứ?”
“Đại tiểu thư ở đâu thì tôi sẽ ở đấy!”
“Không phải tôi bảo anh biến khỏi bên cạnh tôi sao?”
“Không, khi đó tôi đã hứa với đại tiểu thư là sẽ rời khỏi nơi ở của đại tiểu thư, tôi vốn không hề làm trái lời hứa.”
Anh vậy mà lại dùng cách chơi chữ khéo léo để lừa bịp cô!
“Tôi phải đi đây!” Sở Nhược kéo chăn ra, bước xuống giường, cô không muốn kì kèo với anh nữa.
Hòe chắn ngang lối đi của cô, quỳ một gối trên đất, “Đại tiểu thư, lão gia đang đợi cô dưới lầu.”
“Tôi không muốn gặp ông ấy!” Thời điểm gia đình bọn cô nương sống khó khăn nhất ông ấy cũng không đến giúp bọn họ, đợi ba mẹ cô chết hết rồi, ông ấy mới xuất hiện cũng không biết có ý gì.
“Đại tiểu thư cho dù bây giờ cô có không muốn gặp lão gia, với tính cách của lão gia, ông ấy vẫn sẽ khiến cô gặp bằng được.”
Sở Nhược suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Vừa gặp được người ông trên danh nghĩa của cô, hoàn toàn không giống với kiểu ông lão nghiêm nghị lại dồi dào tinh lực như trong tưởng tượng ban đầu của cô, ngược lại ông ấy yếu ớt đến mức phải ngồi trên xe lăn, khí sắc nhợt nhạt và thân thể gầy ốm như cái quen, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể khuỵu xuống.
Ông nội của cô trực tiếp vạch rõ điểm chính chính là muốn cô kế thừa gia tộc, còn dùng khối tài sản khổng lồ để mê hoặc cô.
Có thể đối với người khác mà nói họ sẽ lập tức đồng ý, nhưng cô sẽ không như vậy, tài sản khổng lồ đại biểu cho một mối phiền to lớn.
Thấy cô thẳng thắn chối từ, ông lão ấy ngược lại để lộ ra ánh mắt tán thưởng.
“Theo như ta biết ba con vì muốn chữa trị cho mẹ con mà đã tiêu tốn rất nhiều tiền tiết kiệm của nó, cho dù có di sản chắc hẳn cũng không nhiều đâu nhỉ! Thành tích của con tốt đến mức có thể được miễn toàn bộ học phí, nhưng con còn phải chi tiền sinh hoạt phí, không có sinh hoạt phí thì phải đi kiếm việc làm thêm, con có tự tin con có thể vừa đi làm thêm vừa đi học đàng hoàng không? Càng quan trọng hơn là hiện tại con vẫn là người chưa thành niên, ta là người giám hộ của con.”
Lời nói của ông ấy khiến Sở Nhược nói không nên lời, cô cũng chỉ có thể chấp nhận tình huống hiện tại trước, đợi đến sau này cô có đủ năng lực rồi sẽ thoát ly khỏi những thứ này.
Vài tháng trước khi cô trưởng thành, cô không chỉ có thêm ông nội, mà cô còn biến thành một người giàu có, còn có thêm một người quản gia, hơn nữa còn có một người chị gái xem cô là cây đinh trong mắt, Sở Dao.
Chính xác mà nói là chị họ, Sở Dao là con gái của chú và dì, từ nhỏ được đưa đến đây, bồi dưỡng để thành một người thừa kế, nhưng bị đứa con hoang là cô đây nửa đường nhảy ra tranh giành hết mọi thứ, mỗi lần cô ta nhìn thấy cô đáy mắt sẽ giống như có hai ngọn lửa đang thiêu cháy.
Dù sao thì Sở Nhược hoàn toàn không muốn kế thừa gia tộc này, cho nên cô cố ý ra vẻ rất yếu ớt vô năng, chính là vì muốn làm con sâu gạo của cái gia tộc này, chỉ lấy tiền không làm việc, tốt nhất là tất cả mọi việc cực khổ đều do người chị họ kia đi làm. Nhưng chị họ của cô vẫn nhìn cô không vừa mắt, cho dù cô có yếu kém đến cỡ nào, cũng phải nghĩ cách thật tốt để vượt qua những điều thị phi này.
Nói đến trà Sở Nhược lập tức bùng lên lửa giận, chính vì uống ly trà kia, nên cô mới ở nơi này đấy!
“Không phải anh nói muốn rời khỏi đây sao?” Sở Nhược đã không thể khống chế được lửa giận trong lòng, ngọn lửa giận bừng bừng không ngớt khiến cô không thể nào bình tĩnh lại. Vốn dĩ cô là một người không hay nổi nóng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn số lần anh chọc cô phát điên còn nhiều hơn số lần cô nóng giận trong suốt một năm qua!
Hòe sắp xếp cho cô một bàn ăn nhỏ, khăn ăn màu trắng, khay đĩa, thậm chí còn đặt thêm một đóa hoa tươi để điểm xuyết. Tuy rằng Sở Nhược không nói muốn uống trà, nhưng Hòe vẫn pha một ly trà đẩy đến trước mặt cô, “Mời dùng!”
“Làm sao tôi biết được bên trong có bỏ thêm thứ gì hay không.” Sở Nhược hứ một tiếng.
Hoè vờ như không nghe thấy lời trào phúng châm chọc của cô, “Đại tiểu thư, tôi đây quả thực đã dựa theo mệnh lệnh của cô rời khỏi nơi đó.”
Nhìn dáng vẻ chân thành lại vô tội của Hòe, trông như cô mới là cái người kỳ lạ thích nổi nóng vô lý kia.
“Đúng là anh có đi, nhưng tại sao anh còn mang tôi đi theo vậy chứ?”
“Đại tiểu thư ở đâu thì tôi sẽ ở đấy!”
“Không phải tôi bảo anh biến khỏi bên cạnh tôi sao?”
“Không, khi đó tôi đã hứa với đại tiểu thư là sẽ rời khỏi nơi ở của đại tiểu thư, tôi vốn không hề làm trái lời hứa.”
Anh vậy mà lại dùng cách chơi chữ khéo léo để lừa bịp cô!
“Tôi phải đi đây!” Sở Nhược kéo chăn ra, bước xuống giường, cô không muốn kì kèo với anh nữa.
Hòe chắn ngang lối đi của cô, quỳ một gối trên đất, “Đại tiểu thư, lão gia đang đợi cô dưới lầu.”
“Tôi không muốn gặp ông ấy!” Thời điểm gia đình bọn cô nương sống khó khăn nhất ông ấy cũng không đến giúp bọn họ, đợi ba mẹ cô chết hết rồi, ông ấy mới xuất hiện cũng không biết có ý gì.
“Đại tiểu thư cho dù bây giờ cô có không muốn gặp lão gia, với tính cách của lão gia, ông ấy vẫn sẽ khiến cô gặp bằng được.”
Sở Nhược suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Vừa gặp được người ông trên danh nghĩa của cô, hoàn toàn không giống với kiểu ông lão nghiêm nghị lại dồi dào tinh lực như trong tưởng tượng ban đầu của cô, ngược lại ông ấy yếu ớt đến mức phải ngồi trên xe lăn, khí sắc nhợt nhạt và thân thể gầy ốm như cái quen, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể khuỵu xuống.
Ông nội của cô trực tiếp vạch rõ điểm chính chính là muốn cô kế thừa gia tộc, còn dùng khối tài sản khổng lồ để mê hoặc cô.
Có thể đối với người khác mà nói họ sẽ lập tức đồng ý, nhưng cô sẽ không như vậy, tài sản khổng lồ đại biểu cho một mối phiền to lớn.
Thấy cô thẳng thắn chối từ, ông lão ấy ngược lại để lộ ra ánh mắt tán thưởng.
“Theo như ta biết ba con vì muốn chữa trị cho mẹ con mà đã tiêu tốn rất nhiều tiền tiết kiệm của nó, cho dù có di sản chắc hẳn cũng không nhiều đâu nhỉ! Thành tích của con tốt đến mức có thể được miễn toàn bộ học phí, nhưng con còn phải chi tiền sinh hoạt phí, không có sinh hoạt phí thì phải đi kiếm việc làm thêm, con có tự tin con có thể vừa đi làm thêm vừa đi học đàng hoàng không? Càng quan trọng hơn là hiện tại con vẫn là người chưa thành niên, ta là người giám hộ của con.”
Lời nói của ông ấy khiến Sở Nhược nói không nên lời, cô cũng chỉ có thể chấp nhận tình huống hiện tại trước, đợi đến sau này cô có đủ năng lực rồi sẽ thoát ly khỏi những thứ này.
Vài tháng trước khi cô trưởng thành, cô không chỉ có thêm ông nội, mà cô còn biến thành một người giàu có, còn có thêm một người quản gia, hơn nữa còn có một người chị gái xem cô là cây đinh trong mắt, Sở Dao.
Chính xác mà nói là chị họ, Sở Dao là con gái của chú và dì, từ nhỏ được đưa đến đây, bồi dưỡng để thành một người thừa kế, nhưng bị đứa con hoang là cô đây nửa đường nhảy ra tranh giành hết mọi thứ, mỗi lần cô ta nhìn thấy cô đáy mắt sẽ giống như có hai ngọn lửa đang thiêu cháy.
Dù sao thì Sở Nhược hoàn toàn không muốn kế thừa gia tộc này, cho nên cô cố ý ra vẻ rất yếu ớt vô năng, chính là vì muốn làm con sâu gạo của cái gia tộc này, chỉ lấy tiền không làm việc, tốt nhất là tất cả mọi việc cực khổ đều do người chị họ kia đi làm. Nhưng chị họ của cô vẫn nhìn cô không vừa mắt, cho dù cô có yếu kém đến cỡ nào, cũng phải nghĩ cách thật tốt để vượt qua những điều thị phi này.