Ánh dương đã lặn
Huyền cầm ngân lên
Nhạc khúc réo rắt lan tỏa biển trời
Giấc mơ tan vỡ
Hẹn thề trôi xa
Cớ sao người xưa quay bước vô tình?
...
Hỡi biển sâu! Hãy ôm lấy ta thật chặt
Lệ vẫn tuôn rơi hòa vào sóng nước dâng trào
Tình ta trao hãy để mỗi ta hiểu rõ
Thủy chung với người, trọn đời vạn kiếp không đổi
...
Doanh Chính cầm chiếc vòng vỏ sò trong tay mà trầm ngâm. Đội của hắn đã hoàn thành xong hai vòng thi vượt trạm rồi. Hiện tại họ đang tiến đến truyền tống trận tới trạm đầu ở dãy Lam Sơn - Linh Sơn báo danh rồi trở về quảng trường chính. Trạm cuối cùng mà họ vượt qua là ở Hải Vực, đề thi trực tiếp chỉ rõ là 'chân thành lắng nghe giọng hát của đứa con biển sâu'. Do đó, đội của hắn đã gặp được mỹ nhân ngư.
Từ xưa đến nay, giọng hát của hải tộc luôn được đánh giá là hay nhất, có thể tác động đến tận trái tim và linh hồn người nghe, lúc cần thiết còn có thể trở thành thứ vũ khí nguy hiểm tột cùng. Trong đó, giọng hát của mỹ nhân ngư chính là thiên âm của biển cả rộng lớn. Tuy vậy, tộc nhân ngư rất hiếm khi xuất hiện trước mặt nhân loại nên muốn nghe được tiếng hát của họ là chuyện hi hữu.
Lần này may nhờ có Giao ước trăm năm nên hắn mới có thể thấy được nhân ngư, thưởng thức tiếng hát đến say lòng người đó.
Ta nhìn thấy ngươi lựa chọn hai lần trên cùng một con đường... Nếu năm xưa ta cũng có cơ hội như ngươi thì tốt biết mấy...
Nhân ngư đó đã nói với hắn như thế, thông qua âm vang tận cõi lòng truyền đạt một niềm tiếc nuối tựa biển cả hóa nương dâu.
Doanh Chính nâng niu chiếc vòng. Các hạt trân châu va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo hòa vào tiếng trầm đục của các mảnh vỏ sò. Đây là quà tặng của nhân ngư đó.
Doanh Chính ngẩn đầu nhìn lên trời qua những tầng lá che phủ, tận sâu trong cõi lòng dần nhớ lại một kí ức mơ hồ. Trước khi gặp Diệp Đình, cũng chính là Nghiêm Thần, hắn đã thường mơ mãi một giấc mộng kì lạ. Một giấc mộng với con đường trải dài không thấy điểm cuối, một con đường với rất nhiều ngã rẽ, và chỉ có duy nhất một ngã rẽ mang theo ánh sáng mãnh liệt. Lần nào lạc trong giấc mộng đó, hắn vẫn luôn chọn con đường sáng rực kia. Bởi hắn cảm thấy nó rất ấm áp và bình yên, mặc dù đến cuối cùng khi tỉnh giấc thì còn sót lại trong tâm trí chỉ là một nỗi đau khó diễn tả bằng lời.
Đến sau này khi Diệp Đình bỏ đi, một lần nữa lạc trong cõi mộng, hắn bất giác dừng chân trước một ngã rẽ mới. Một ngã rẽ tối đen như mực mang theo áp bách nặng nề, một ngã rẽ làm hắn bất tri bất giác mà rơi lệ. Chẳng biết vì sao lúc đó hắn lại quyết định đi vào ngã rẽ mới này. Đó cũng là lần cuối cùng giấc mơ ấy xuất hiện.
Nếu năm xưa ta không buông tay thì tốt biết mấy...
Thở dài, Doanh Chính cất chiếc vòng vào tay áo. Vòng thi này thật khiến người ta phải bận lòng mà.
"Doanh nhi, nhanh lên!"
Lục Đan quay đầu khẽ gọi Doanh Chính.
"Ân."
Truyền tống trận khởi động. Năm mươi người trong đội của Nam Hà quốc dần biến mất khỏi địa phận Hải Vực rộng lớn.
Xoẹt!!!
Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Doanh Chính và các đội viên đều ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt.
Đội của Đông Ly quốc và đội của Thất Sát điện đang ngồi chung với nhau mà bàn tán ngất trời, mặt mày ai nấy đều có thể dùng hai từ mà hình dung: não nề!
"Chúng ta sắp đào bới hết khu Lam Sơn này lên rồi đấy. Các ngươi làm ơn tính toán đáp án chuẩn xác giùm đi!"
"Đã nói 'ta gửi một phần hồn vào gió' là đi tìm bồ công anh mà!"
"Đồ ngốc, Lam Sơn làm gì có bồ công anh, chỉ có lam thảo thôi!"
"Bọn các ngươi im hết coi! Ta bảo đi tìm đại bàng!"
"Điên vừa thôi, 'bay đến mọi phương trời' là đến đồi gió trên đỉnh Linh Sơn kìa!"
"Lên đó tìm chết sao? Vẫn là đến tế đàn của Linh tộc mới đúng!"
"Ngươi đi tìm hậu duệ của Linh tộc a. Tìm không được thì ngậm miệng!"
...
Nghiêm Thần chống cằm ngồi nhìn gần một trăm con người đang chiến đấu võ mồm. Bên Thất Sát điện chỉ vượt năm trạm cho hai vòng thi với đề khá dễ nên đã làm xong rồi. Do vậy bọn họ mới qua đây giúp cô a, nhưng gần nửa ngày trời vẫn chưa tìm ra đáp án chính xác được. Thật là, theo cô thì phải tìm thứ gì đó bay trong gió và phát ra âm thanh mới đúng hơn, vế 'gửi lời nguyện cầu mang cả nụ cười và nước mắt' dường như có chút không khớp với vế đầu và vế cuối. Lời nguyện cầu? So với Linh tộc thì cô nghiêng nhiều về hải tộc hơn. Tổng hợp lại chẳng ra cái gì hết.
"Haizz.... Lan Tâm a, ngươi làm gì đi chứ?" Nghiêm Thần chán nản lên tiếng.
"Ta không rõ địa hình của nơi này, đành chịu thôi." Sở Lan Tâm nhún vai đáp lại rồi tiếp tục suy nghĩ.
"Hiểu rõ địa hình nơi này? Nếu có Doanh Doanh thì tốt biết mấy." Nghiêm Thần mơ ước. Doanh Chính từ nhỏ đến lớn đi qua Lam Sơn - Linh Sơn như ăn cơm bữa, gọi hắn là người bản địa cũng không phải nói quá. Còn về Thất Sát điện, hỏi bọn họ nơi nào dễ ám toán gài bẫy nguy hiểm trùng trùng thì bọn họ trả lời được ngay; còn hỏi nơi nào lãng mạn văn chương thì có mà bó tay.
"Tiểu Nghiêm nhi!"
Nghiêm Thần ngỡ ngàng nhìn về phía trái, sau đó ánh mắt cô sáng lên. Trời cao phù hộ a!
Nhanh chóng đứng dậy vận khinh công đến trước mặt Doanh Chính, Nghiêm Thần vui vẻ ôm chầm lấy hắn.
"Ha ha ha, phúc tinh tới rồi!"
Quần ma loạn vũ, ngũ hành xung kích!"
Ớ??? Đây là chiêu gì thế? Mọi người đang quan sát đều ngớ người khi nghe Nghiêm Thần thốt lên nhưng rất nhanh sau đó họ đều hiểu được ý nghĩa của tuyệt chiêu này.
"Thức thứ nhất: Đất lành ôm ấp."
Xoẹt!
RẦM!!!
Ngay lập tức, phần lôi đài của đội Ứng Hòa quốc sập xuống, đất từ bên dưới đổ dồn lên chôn họ tới nửa người. Vừa kịp định thần lại, đội viên của Ứng Hòa quốc muốn bức người khỏi hố đất thì...
"Thức thứ hai: Mưa khóc đưa tang."
Ào! Ào! Ào!
Theo sự điều động năng lượng của bọn người Thất Sát điện, nước đổ như thác trút xối xả xuống năm mươi con người đang vùng vẫy trong hố đất lấm lem bùn lầy. Chưa kịp để họ vận khí thoát khỏi giam cầm thì...
"Thức thứ ba: Chồi non dẫn lối."
Vút! Vút! Vút!
Hàng loạt dây leo mảnh dẻo lao nhanh tới siết chặt lấy đối thủ, trói họ thành một đòn bánh tét.
"Thức thứ tư: Tâm hồn kiên cường."
Keng! Keng! Keng!
Một dàn treo bằng kim loại đột ngột xuất hiện trên không trung nối với các dây leo. Sau đó, dưới những nụ cười ranh ma của bọn người Thất Sát điện, năm mươi người của Ứng Hòa quốc đồng loạt bị kéo lên treo vắt vẻo trên dàn treo kim loại.
"Thức thứ năm: Lửa thiêng soi sáng."
BỪNG!!!
Từ trong hố đất, một ngọn lửa khổng lồ xuất hiện cháy hết sức mãnh liệt.
Sự việc diễn ra quá nhanh, tới khi mọi người hồi thần lại thì một đống vạch đen đã hiện đầy trên đầu của họ. Sao giống quy trình nướng gà trong đất nung thế??? Càng giống hơn là quá trình tổ chức... hỏa táng?!
Đã thế , không hổ danh là Thất Sát điện sao? Vận dụng năng lượng một cách hao phí như vậy chỉ để đùa giỡn người khác, quả nhiên là đánh theo kiểu 'nhà giàu mới nổi' a.
Ầm! Ầm! Ầm!
Các đội viên của Ứng Hòa quốc nhanh chóng cắt bỏ dây trói rồi tung người nhảy ra xa hố lửa. Còn chần chừ giây nào là họ thành gà quay mất.
Ở đối diện, Nghiêm Thần ra hiệu cho người của mình không cần ra tay tiếp rồi bình tĩnh xem diễn biến.
Năm mươi người của Ứng Hòa quốc chật vật đứng trên lôi đài, ánh mắt hằn lên tia máu mà nhìn Nghiêm Thần. Đây là trắng trợn vũ nhục, thật không thể nhịn được. Còn có, khi nào thì nàng ta thiết lập trận pháp ở chỗ họ đứng chứ? Nếu không có trận pháp giam cầm thì họ có thể dễ dàng bị đem ra đùa giỡn như vậy sao.
"Diệu vương!" Vị đội trưởng nghiến răng mà lên tiếng như hận không thể chôn sống Nghiêm Thần.
"Gì chứ? Ta đâu có vi phạm quy tắc đâu." Nghiêm Thần rất vô tội mà trả lời trước khi được hỏi. Trận pháp đó vốn dành cho Sở Lan Tâm, không ngờ ra ngoài dự đoán làm cô ngậm ngùi định chờ đến cuối ngày âm thầm gỡ trận ra, ai biết Ứng Hòa quốc lại tự chui đầu vào chứ."Được dùng mọi thủ đoạn a!"
Con mẹ nó, mấy cái quy tắc trong thi đồng đội là tên khốn nào đặt ra thế? Các đội viên của Ứng Hòa quốc chửi thầm trong lòng.
"Không nói nhiều nữa, lê..."
"A_________!"
Rầm! Rầm! Rầm!
Lệnh chỉ huy chưa thốt lên xong thì các đội viên của Ứng Hòa quốc thi nhau ngã nghiêng ngã ngửa, người thì nằm sấp, người thì lộn nhào, người thì té ngã... nói chung là đủ kiểu dáng. Chỉ trong tích tắc, trên lôi đài chỉ còn đội của Thất Sát điện đứng thẳng người ngạo nghễ nhìn đối thủ của mình nằm bò trên sàn. Cảnh này thật sự đối lập đến bất ngờ!
Trọng tài lần nữa xuất hiện trên lôi đài rồi cẩn thận ngắm nghía năm mươi con người đang nằm co ro trên sàn. Sau đó gương mặt nàng co quắp lại. Bọn họ đều bị trúng độc rồi. Diệu vương làm sao mà hay thế?
"Diệu vương điện hạ, bọn họ..." Trọng tài ấp úng.
"Yên tâm, chỉ là dược gây tê thôi." Nghiêm Thần tiến đến gần trọng tài mà nói. Còn gây tê để làm gì và gây tê ra sao thì... "Tiểu xu xu nhà ta bôi dược rất ít, họ ngất đi chỉ vì nó nơi nặng tay... ờ, nặng đuôi thôi."
Tiểu xu xu?
Mọi người lúc này dồn mắt về vị trí ngón tay mà Nghiêm Thần đang xoa xoa và... chẳng nhìn thấy gì hết. Dường như biết ai nấy cũng thắc mắc, Nghiêm Thần mới vươn một ngón tay trái ra trước.
"Tiểu xu xu, ra mắt mọi người đi."
Chúng ta chẳng thấy gì cả!!! Nội tâm người dân vây xem kêu gào.
Dường như bây giờ mới nhớ ra kích thước nhỏ bé của tiểu xu xu, Nghiêm Thần đành phải giơ ngón tay lên cao thêm một chút.
"Được rồi tiểu xu xu, một lần nữa để mọi người chiêm ngưỡng phong thái oai vệ của ngươi đi."
Hiện trường yên tĩnh!
Nghiêm Thần đỡ trán thở ra. Sau đó cô bất đắc dĩ mà tiếp tục nói:
"Mọi người cần phải học hỏi Chiến ưng Tháp Đạt.Li An của bộ tộc Nguyệt Lệnh nhiều hơn. Nàng ấy đứng cách ta hơn ba trượng vẫn nhìn thấy tiểu xu xu đấy."
Ngay tức khắc, hàng ngàn con mắt hướng thẳng về phía đội của bộ tộc Nguyệt Lệnh. Xu xà ở gần muốn nhìn thấy cũng khó vậy mà giờ cách hơn hai trượng vẫn thấy được?! Là biến thái phương nào thế?
Tháp Đạt.Li An rùng mình đón nhận ánh mắt rửa tội của mọi người. Lúc trước nàng phát hiện xu xà là do con chim ưng nàng nuôi ra hiệu a.
Từ lúc nhìn thấy Diệu vương thì nàng đã rõ vì sao lúc đó thất hoàng tử lại cung kính với Lam Thanh Nghiêm như vậy. Nữ nhân này quả nhiên là cao quý vô cùng. Chỉ là, khi ấy nàng đâu có làm gì quá phận đâu, vì sao bây giờ lại trở thành bia ngắm cho nàng ta rồi?
"Ha ha... Nghiêm tỷ tỷ..." Tháp Đạt.Li An cười gượng vài tiếng. "Có gì thì thi xong chúng ta trò chuyện tiếp ha?"
"Muội nói đấy." Nghiêm Thần rất vui vẻ gật đầu nhận lời sau đó quay sang nói với trọng tài. "Tuyên bố thắng thua được chưa?"