Rời khỏi hải phận của Đông Ly quốc, Bắc Chiến quốc và một số quốc gia ở phía đông đại lục sẽ đến được Hải Vực.
Tương truyền, từ thời khai thiên lập địa, Hải Vực là cái nôi của rất nhiều sinh vật huyền bí và cường đại. Theo thời gian trôi, nhân loại làm chủ Thương Khung, các sinh vật huyền bí lui dần về tận sâu dưới Hải Vực. Nơi đó mọi người thường gọi là Huyền giới.
Yên Khê đảo là một trong những hòn đảo lớn ở vùng Hải Vực, cai quản rất nhiều các đảo nhỏ xung quanh và tạo thành một lãnh địa độc lập riêng biệt với đại lục. Nơi đây quanh năm xanh tốt với tài nguyên rất phong phú, mật độ năng lượng tự nhiên cũng khá dày nên là một trong những nơi sinh ra rất nhiều thiên tài cho Thương Khung.
Vù!
Gió thổi mạnh đến từ mọi hướng trên vùng biển rộng lớn. Nước trong vắt như gương in bóng cả khoảng trời xanh cao vời vợi xuống lòng sâu. Từng gợn nước nhấp nhô lóng lánh nắng sáng tựa hàng ngàn dây kim tuyến thêu dệt lên một tấm áo nghê thường bao trùm Hải Vực. Cả một khoảng trời bao la hùng vĩ ôm trọn lấy những con người nhỏ bé đang lênh đênh trên sóng.
Con tàu được trang bị cho kì thi đưa cả đội của Đông Ly quốc hướng thẳng về phía địa phận Hải Vực. Xa xa, những núi đá cao thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp sương mỏng. Chỉ cần vượt qua màn sương kì lạ này thì sẽ đến được ngoại vi Hải Vực.
"Cô có chắc là tìm được nhân ngư không?" Hách Liên Tân Kỳ cùng Nghiêm Thần đứng ở đầu thuyền quan sát phía trước. Dựa theo đề thi thì bọn họ đều suy đoán đến hải tộc. Hơn nữa, kết hợp với đề thi trước đó thì Nghiêm Thần trực tiếp chỉ rõ nhân ngư tộc luôn. Cho nên hiện tại thuyền của họ đang hướng đến lưu vực đá ngầm, nơi mà ngân ngư rất thích trồi lên mặt nước để ngắm mặt trời và ca hát với nhau.
"Tìm không được thì họ ra đề làm gì?" Nghiêm Thần đáp lời. "Quan trọng là có tìm được 'vương tử' hay không thôi."
"Theo lời cô kể, tôi thấy liên hoàn trạm này giống như bắt nguồn từ một chuyện xưa."
"Không phải giống như, chính xác thì nó vốn bắt nguồn từ một chuyện xưa." Nghiêm Thần đáp lời mà lòng nặng nề. Chuyện xưa này cô từ nhỏ đã được nghe mẫu thân kể nhiều lần rồi. Một câu chuyện bi ai!
Nghi hoặc nhìn Nghiêm Thần, Hách Liên Tân Kỳ không hỏi tiếp. Cô ấy mặc dù nhiều lúc hoạt bát thích trêu chọc mọi người nhưng tận sâu trong cõi lòng vẫn luôn là một trái tim lãnh tĩnh, sâu trong tâm trí là một khối óc tinh tường để cảm nhận và phân tích mọi chuyện. Có thể khiến cô ấy bận tâm như vậy, chuyện xưa này hẳn có liên quan đến thân nhân đi.
Ào! Ào!
Con thuyền rẽ nước vào lưu vực đá ngầm rồi dừng lại. Sau khi thả neo, các đội viên lần lượt rời khỏi thuyền rồi đứng tản ra trên các mỏm đá nhô cao trên biển.
"Chúng ta phải chờ nhân ngư hiện ra sao?" Một đội viên nhìn xung quanh rồi lên tiếng.
"Chờ không kịp đâu." Sở Lan Tâm lắc đầu không tán thành. "Các ngươi thử thay phiên hát mấy bài đi, biết đâu dẫn dụ được nhân ngư lên đây."
Nghe vậy mọi người nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý. Do đó, các đội viên nam trong đội thống nhất chọn những bài hát dịu nhẹ và sâu lắng rồi thay phiên cất lời ca.
Nghiêm Thần đứng lặng người trên mỏm đá nhìn về biển xa. Bên cạnh cô, Hách Liên Tân Kỳ cũng trầm mặc dõi theo sóng nước.
"Rất đẹp! Giống các mỏm đá ở cụm Lưỡi Liềm của Hoàng Sa." Nghiêm Thần cảm thán.
"Đúng vậy. Tôi rất thích đến nơi này ngắm cảnh. Ít nhất nó sẽ khiến tôi nhớ mãi về kiếp trước của mình." Hách Liên Tân Kỳ hoài niệm cất lời.
Kiếp trước... Nghiêm Thần thở nhẹ ra. Nếu không phải mỗi ngày luôn cố nhớ lại thì chắc kiếp trước chỉ còn là những đường nét mờ ảo đọng lại trong tâm trí của cô mà thôi.
"Anh sau này tính thế nào?"
"Tôi? Ha, còn sao nữa, cố gắng làm một vị thiếu chủ tốt để quản lý Yên Khê đảo rồi bồi dưỡng một đứa trẻ nào đó để kế nghiệp. Nếu phụ mẫu sinh thêm một đứa em nữa thì tốt rồi."
"Ha ha..." Nghiêm Thần thấp giọng cười. "Anh định ở giá thật đấy à?"
"Vũ Đình Nghiêm Thần!"
"Rồi, rồi, không đùa nữa."
Rào! Rào! Rào!
Mọi người đồng loạt đưa mắt ra xa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, từng lớp vảy cá óng ánh như trân châu diễm lệ. Đuôi cá xinh đẹp vẫy nước trong bọt sóng tạo thành những đường cong uốn lượn duyên dáng. Tóc đen dài nổi bồng bềnh trên mặt nước, một phần ôm lấy cơ thể xinh đẹp với làn trắng tái nhợt của nhân ngư, các vật phẩm trang sức tinh xảo đeo trước ngực họ ánh lên sắc thái lung linh mộng ảo. Điểm đặc biệt của nhân ngư là đôi mắt màu xám tro, nhìn như không có tiêu cự lại thâm sâu lạnh lẽo như biển cả hùng vĩ.
Theo tiếng hát của các đội viên, một vài nhân ngư chầm chậm bơi đến gần họ. Vẻ đẹp tuyệt trần của nhân ngư khiến cho không ít đội viên kiềm lòng không được mà đỏ mặt xấu hổ rồi cố quay đi. Bọn họ sợ bị sắc đẹp quyến rũ mà làm hỏng chuyện thì toi mạng.
Nghiêm Thần bình tĩnh đánh giá những nhân ngư vừa mới xuất hiện. Bọn họ chẳng làm gì ngoài nhìn mọi người rồi khẽ hát theo giai điệu của các đội viên, chẳng có chút thái độ bất thường nào cho việc tìm kiếm đầu mối để vượt trạm.
"Cứ thế này thì không qua vòng được đâu." Hách Liên Tân Kỳ nói khẽ.
Mãi một lúc sau khi các đội viên nam không hát nữa, những nhân ngư cứ chăm chú nhìn họ rồi khẽ cất giọng hát của mình.
Mỗi một nhân ngư hát một giai điệu riêng nhưng kì lạ là chúng lại hòa âm với nhau một cách phù hợp đến không ngờ. Thấy Nghiêm Thần ra hiệu, mọi người chăm chú lắng nghe lời ca của nhân ngư, một chút lơi lỏng cũng không dám.
Nắng vàng ôm ấp biển khơi rộng lớn
...
Thời gian trôi qua bọt nước nhuộm màu
...
Trân bảo mà ta vẫn hằng che chở
Chín năm trước.
Nam Hà quốc, Lục gia.
"Khụ khụ..." Lục Đan che miệng ho khan vài tiếng. Thân hình nhỏ nhắn có chút gầy yếu run lên.
Đứng bên cạnh, Lục Ngạc bưng chén thuốc đặt xuống bàn rồi thở dài. Vươn tay đặt lên vai của đệ đệ, nàng dùng năng lượng của mình giúp hắn bình ổn lại tâm mạch. Đệ đệ nàng do sinh non, cơ thể vốn yếu ớt lại nhiễm hàn độc, điều trị bao nhiêu năm cũng chỉ vẫn khá hơn được một chút. Nếu muốn cải thiện sức khỏe thì phải chờ Lục Đan đến cảnh giới luyện hồn, chỉ là nàng không biết hắn có vượt qua được luyện thể không nữa.
"Đại tỷ, đệ không sao rồi." Lục Đan thở nhẹ mà nói.
Ngồi xuống bên cạnh đệ đệ mình, Lục Ngạc an ủi: "Rồi đệ sẽ khỏe lại thôi."
Lục Đan chỉ cười không nói, gương mặt nhỏ nhắn thoáng hiện nét đượm buồn. Cơ thể của hắn sắp không chịu nổi năng lượng ngày một tăng dần rồi, cứ như vậy thì hắn chẳng vượt qua được luyện thể mất.
"Làm giao dịch, thế nào?"
Một giọng nữ xa lạ vang lên khiến hai tỷ đệ lập tức tiến vào trạng thái phòng vệ. Lục gia canh giữ nghiêm ngặt, làm sao lại có người lạ vào được?
Đưa mắt nhìn ra bờ tường, một nữ hài đã ngồi thong dong ở đó tự bao giờ. Lục Đan và Lục Ngạc có chút ngỡ ngàng, nữ hài phấn điêu ngọc mài này lớn lên khá... kiều diễm và xinh xắn, sẽ không là nam hài đi?
Cau mày khi hai người kia có loại biểu cảm quái lạ nhìn mình, Nghiêm Thần bực dọc tiếp lời: "Ta giúp đệ đệ ngươi cải thiện sức khỏe, đổi lại hắn phải thay ta tiếp cận một người."
Nheo mắt lại, Lục Ngạc chậm rãi lên tiếng: "Chúng ta lấy gì tin ngươi?" Đan dược giúp cho đệ đệ đúng là có, nhưng số người hiện nay có thể luyện chế nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một nửa trong số đó đã quy ẩn, số người còn lại không du lịch tứ phương thì cũng đã đến chính nguyên giới. Bây giờ, Lục gia bọn họ cũng chỉ biết mỗi mình Tiêu y tiên Tiêu Thanh Hàn, hoàng quý quân của Đông Ly quốc, là có khả năng luyện chế thôi. Khổ nỗi, muốn nhờ Tiêu y tiên không khó, chỉ là dược liệu còn không có a!
"Đây!" Nghiêm Thần giơ lệnh bài của Thất Sát điện ra. Thấy hai tỷ đệ Lục gia kinh ngạc nhìn mình chằm chằm thì mới cất nó vào. "Giao dịch không?"
"Được. Tiếp cận ai?" Lục Ngạc quyết định thay cho đệ đệ mình. Lệnh bài của Thất Sát điện rất đặc trưng không thể làm giả, cho nên nàng tin vào nữ hài này.
"Công tử mới vừa trở về của Nạp Lan gia, Nạp Lan Doanh Chính."
Hai tỷ đệ Lục gia ngỡ ngàng. Chuyện của Nạp Lan Doanh Chính cả kinh thành này hiện giờ ai cũng biết. Nhiều người thế hệ trước nói, hắn giống như phiên bản của Liễu Quân Nhan lúc nhỏ, từ dung mạo, thực lực đến tính cách. Chỉ là từ nhỏ do được nuôi lớn như nữ hài nên có rất nhiều lời bàn tán ra vào không tốt về hắn.
Thế nhưng bọn họ đều biết, nam hài đó do chính tay Liễu Quân Nhan nuôi lớn, dù là sống trong thân phận nữ hài hơn tám năm nhưng khẳng định hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch. Dù sao Liễu gia và Lục gia cũng có giao tình với nhau, chuyện của Liễu Quân Nhan, hai tỷ đệ họ đã nghe rất nhiều, cũng gặp hắn vài lần, nam nhân đó thật sự rất đáng kính trọng. Cho nên sau này nghe chuyện hắn phản bội thê quân của mình, hai tỷ đệ họ chẳng thèm tin chút nào.
Chỉ là, đáng tiếc cho cuộc đời của hắn!
"Ngươi muốn ta tiếp cận Nạp Lan Doanh Chính để làm gì? Không sợ ta nghe lời thị phi mà gây khó dễ hắn sao?" Lục Đan khó hiểu hỏi lại.
"Ngươi gây khó dễ hắn càng tốt." Nghiêm Thần rất vui vẻ mà đáp lời. "Chỉ cần ngươi lúc nào cũng làm bạn với hắn là được rồi, còn bạn tốt hay xấu thì ta không quan tâm."
Cơ mặt của Lục Đan có chút méo mó, mà Lục Ngạc thì mở to mắt mà nhìn Nghiêm Thần. Diệu vương người này, rốt cuộc là muốn quan tâm hay dày vò Nạp Lan Doanh Chính thế?
Nhảy xuống bờ tường, Nghiêm Thần cầm một lọ ngọc đưa cho Lục Ngạc.
"Đan dược trong đó là Tiêu phụ thân của ta luyện chế, nếu tin ta thì cho hắn dùng, coi như phí giao dịch của chúng ta. Nhớ lấy, làm bạn bên cạnh Nạp Lan Doanh Chính, chỉ cần hắn không chết hay tàn phế thì ngươi làm sao cũng được."
Một đống vạch đen chảy xuống trán hai tỷ đệ. Ngươi không cần cứ lặp lại những lời này đâu?
"Vì sao không là ngươi?" Lục Đan nhàn nhạt hỏi. Hắn cảm thấy Diệu vương hẳn là quan tâm Nạp Lan Doanh Chính mới đúng.
"Tên xú tiểu tử đó không cần ai bố thí tình thương hết." Bật cười một cái, Nghiêm Thần xoay người rời đi. "Coi như chúng ta có duyên, ta tặng ngươi một yêu cầu. Chỉ cần không quá phận, ta lấy thân phận Diệu vương và thiếu chủ Thất Sát điện đảm bảo với ngươi, chẳng hạn như muốn thảo dược."
Dứt lời, Nghiêm Thần vận khinh công nhảy lên bờ tường. Sau đó, vài hộ vệ xuất hiện bên cạnh cô cung kính chào.
"Vậy ta dày vò hắn cho ngươi."
"Ha ha ha... rất tốt!"
======================
-kết thúc hồi tưởng-
======================
"Chuyện chính xác là như vậy đấy." Nghiêm Thần nhấp một ngụm trà khi kể xong chuyện lúc nhỏ.
Ngồi bên cạnh cô, Doanh Chính chẳng biết nên khóc hay nên cười. Quả nhiên dù tính cách thay đổi thì bản chất của tiểu Nghiêm nhi chẳng biến hóa chút nào, trời sinh đúng là thù dai.
Ngồi ở đối diện, tỷ đệ Lục Đan có chút chột dạ. Năm đó bọn họ rất kiên định mà nói sẽ dày vò Doanh nhi, cuối cùng lại quay sang kết bằng hữu giúp đỡ hắn đủ chuyện. Giờ ngồi đây đưa ra yêu cầu thật là có chút mặt dày.
"Được rồi, hai người không đáng tin các ngươi muốn yêu cầu gì?"
Rất kiên quyết mà bỏ qua những từ ngữ và ý tứ khó nghe, Lục Ngạc nhìn thẳng vào Nghiêm Thần mà nói: "Chúng ta cần linh hoa, chỉ một đóa là đủ."
Nghiêm Thần và Doanh Chính ngạc nhiên. Linh hoa, xét về tiềm năng thì khá giống linh thú. Dưới sự uẩn dưỡng của linh mạch và năng lượng trong tự nhiên, các loại thực vật có thể bị biến đổi để mở ra linh trí, từ đó bắt đầu con đường tu luyện của mình. Linh hoa hay linh thảo, không chỉ là dược liệu quý hiếm mà còn chứa đựng vô vàn sinh mệnh lực, nói chúng có thể cải tử hoàn sinh cũng không phải nói quá.