"Ái phi, trẫm còn có chút việc, để Cao công công thay mặt trẫm đưa nàng xuống nghỉ ngơi cho thật tốt." Khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt Hoàng đế quét qua thanh y nam tử, rơi trên gương mặt đẹp chứa đầy nước mắt của Linh Phi.
Mặt đỏ lên, Linh phi cúi đầu, si mê đáp một tiếng: "Nô tì cáo lui."
Đợi Linh Phi vừa đi, thanh y nam tử đá cửa một cái, mắt xếch hẹp dài, khinh bỉ nhìn Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, không mặn không nhạt mở miệng: "Có phải phẩm vị của ngươi càng ngày càng thấp không vậy, loại nữ nhân chỉ biết khóc lóc sướt như thế mướt ngươi cũng muốn."
"Lòng ta đâu phải vậy. Dù sao chẳng qua là cân bằng thế lực trên triều, cưới ai. . . Dư một người thiếu một người, với ta mà nói không có gì khác nhau." Vuốt ve ly ngọc trong tay, trong mắt Vũ Tiêu Nhiên đã không còn sự lạnh lẽo như trước đây, có chăng chỉ là sự vô hạn tùy ý và tao nhã, cũng chỉ có ở trước mặt y, hắn mới có thể là chính mình.
"Vậy chuyện người yêu của ngươi thì sao? Chẳng lẽ đã vứt bỏ rồi?"
"Nhắc mới nhớ, Thanh, ngươi tra xét thế nào rồi?" Cơ thể trong nháy mắt cứng đờ, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu trắng tinh trong ly, môi mỏng nhấp nhẹ, Vũ Tiêu Nhiên tùy ý mở miệng, chuyển đề tài.
Lười biếng ngồi trên vị trí bình thường Vũ Tiêu Nhiên phê duyệt tấu chương, mày kiếm anh tuấn không tự giác cau lại, nhìn Vũ Tiêu Nhiên không muốn nhắc đến chuyện đã qua, cũng không bới móc nói: "Lần này tương đối khó giải quyết, trong chỗ của Linh Phi có một phương thuốc bí truyền của vương triều Thiên Diệu, tên là Đan Thanh, nó làm cho người trúng độc bị đánh mất tâm trí, chỉ nghe theo người hạ độc để đi đối phó với người khác, trừ khi ai thông minh gặp được người hạ độc, nếu không. . . Mặc khác, hành vi của Linh Phi không giống người thường, xem ra ngươi đoán không sai, nữ nhân đó quả thật đã cấu kết với địch quốc!"
"Hừ! Nếu nàng ta thật sự trong trắng, như vậy chuyện cái thai là giả rồi." Siết chặt cái ly trong tay, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên sáng như sao, phun ra lửa giận hừng hực, chỗ nào còn một bộ dáng bình thường như vừa rồi, cũng không biết lửa giận này của hăn phát ra vì ai nữa.
Suy nghĩ một chút, cũng chỉ khi ở trước mặt Thanh và nữ nhân gan lớn không sợ chết đó hắn mới có thể luống cuống như thế?!!
"Ái phi, trẫm còn có chút việc, để Cao công công thay mặt trẫm đưa nàng xuống nghỉ ngơi cho thật tốt." Khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt Hoàng đế quét qua thanh y nam tử, rơi trên gương mặt đẹp chứa đầy nước mắt của Linh Phi.
Mặt đỏ lên, Linh phi cúi đầu, si mê đáp một tiếng: "Nô tì cáo lui."
Đợi Linh Phi vừa đi, thanh y nam tử đá cửa một cái, mắt xếch hẹp dài, khinh bỉ nhìn Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, không mặn không nhạt mở miệng: "Có phải phẩm vị của ngươi càng ngày càng thấp không vậy, loại nữ nhân chỉ biết khóc lóc sướt như thế mướt ngươi cũng muốn."
"Lòng ta đâu phải vậy. Dù sao chẳng qua là cân bằng thế lực trên triều, cưới ai. . . Dư một người thiếu một người, với ta mà nói không có gì khác nhau." Vuốt ve ly ngọc trong tay, trong mắt Vũ Tiêu Nhiên đã không còn sự lạnh lẽo như trước đây, có chăng chỉ là sự vô hạn tùy ý và tao nhã, cũng chỉ có ở trước mặt y, hắn mới có thể là chính mình.
"Vậy chuyện người yêu của ngươi thì sao? Chẳng lẽ đã vứt bỏ rồi?"
"Nhắc mới nhớ, Thanh, ngươi tra xét thế nào rồi?" Cơ thể trong nháy mắt cứng đờ, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu trắng tinh trong ly, môi mỏng nhấp nhẹ, Vũ Tiêu Nhiên tùy ý mở miệng, chuyển đề tài.
Lười biếng ngồi trên vị trí bình thường Vũ Tiêu Nhiên phê duyệt tấu chương, mày kiếm anh tuấn không tự giác cau lại, nhìn Vũ Tiêu Nhiên không muốn nhắc đến chuyện đã qua, cũng không bới móc nói: "Lần này tương đối khó giải quyết, trong chỗ của Linh Phi có một phương thuốc bí truyền của vương triều Thiên Diệu, tên là Đan Thanh, nó làm cho người trúng độc bị đánh mất tâm trí, chỉ nghe theo người hạ độc để đi đối phó với người khác, trừ khi ai thông minh gặp được người hạ độc, nếu không. . . Mặc khác, hành vi của Linh Phi không giống người thường, xem ra ngươi đoán không sai, nữ nhân đó quả thật đã cấu kết với địch quốc!"
"Hừ! Nếu nàng ta thật sự trong trắng, như vậy chuyện cái thai là giả rồi." Siết chặt cái ly trong tay, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên sáng như sao, phun ra lửa giận hừng hực, chỗ nào còn một bộ dáng bình thường như vừa rồi, cũng không biết lửa giận này của hăn phát ra vì ai nữa.
Suy nghĩ một chút, cũng chỉ khi ở trước mặt Thanh và nữ nhân gan lớn không sợ chết đó hắn mới có thể luống cuống như thế?!!
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 102
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ái phi, trẫm còn có chút việc, để Cao công công thay mặt trẫm đưa nàng xuống nghỉ ngơi cho thật tốt." Khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt Hoàng đế quét qua thanh y nam tử, rơi trên gương mặt đẹp chứa đầy nước mắt của Linh Phi.
Mặt đỏ lên, Linh phi cúi đầu, si mê đáp một tiếng: "Nô tì cáo lui."
Đợi Linh Phi vừa đi, thanh y nam tử đá cửa một cái, mắt xếch hẹp dài, khinh bỉ nhìn Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, không mặn không nhạt mở miệng: "Có phải phẩm vị của ngươi càng ngày càng thấp không vậy, loại nữ nhân chỉ biết khóc lóc sướt như thế mướt ngươi cũng muốn."
"Lòng ta đâu phải vậy. Dù sao chẳng qua là cân bằng thế lực trên triều, cưới ai. . . Dư một người thiếu một người, với ta mà nói không có gì khác nhau." Vuốt ve ly ngọc trong tay, trong mắt Vũ Tiêu Nhiên đã không còn sự lạnh lẽo như trước đây, có chăng chỉ là sự vô hạn tùy ý và tao nhã, cũng chỉ có ở trước mặt y, hắn mới có thể là chính mình.
"Vậy chuyện người yêu của ngươi thì sao? Chẳng lẽ đã vứt bỏ rồi?"
"Nhắc mới nhớ, Thanh, ngươi tra xét thế nào rồi?" Cơ thể trong nháy mắt cứng đờ, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu trắng tinh trong ly, môi mỏng nhấp nhẹ, Vũ Tiêu Nhiên tùy ý mở miệng, chuyển đề tài.
Lười biếng ngồi trên vị trí bình thường Vũ Tiêu Nhiên phê duyệt tấu chương, mày kiếm anh tuấn không tự giác cau lại, nhìn Vũ Tiêu Nhiên không muốn nhắc đến chuyện đã qua, cũng không bới móc nói: "Lần này tương đối khó giải quyết, trong chỗ của Linh Phi có một phương thuốc bí truyền của vương triều Thiên Diệu, tên là Đan Thanh, nó làm cho người trúng độc bị đánh mất tâm trí, chỉ nghe theo người hạ độc để đi đối phó với người khác, trừ khi ai thông minh gặp được người hạ độc, nếu không. . . Mặc khác, hành vi của Linh Phi không giống người thường, xem ra ngươi đoán không sai, nữ nhân đó quả thật đã cấu kết với địch quốc!"
"Hừ! Nếu nàng ta thật sự trong trắng, như vậy chuyện cái thai là giả rồi." Siết chặt cái ly trong tay, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên sáng như sao, phun ra lửa giận hừng hực, chỗ nào còn một bộ dáng bình thường như vừa rồi, cũng không biết lửa giận này của hăn phát ra vì ai nữa.
Suy nghĩ một chút, cũng chỉ khi ở trước mặt Thanh và nữ nhân gan lớn không sợ chết đó hắn mới có thể luống cuống như thế?!!