Giống như cát vàng trên đầu ngón tay, dù trong lòng muốn giữ nó lại, nó vẫn trôi theo dòng thời gian, cho đến lúc hoàn toàn biến mát, không để lại chút dấu vết, như chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mộng, mà cảnh trong mộng, lại quá chân thật.
Hai mắt mê mang, lòng trống rỗng…..
Mồ hôi chảy xuống theo da thịt trắng nõn, từ trán chảy xuống cổ, lại từ cổ đi đến những nơi khác, tựa như có cái gì đó đã theo mồ hôi chảy xuống đất theo từng bước chân nàng, để lại từng dấu trắng như hoa lê nở rộ, nhưng chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Mái tóc đen mềm mại dán lên má, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Gió thổi làm da thịt hồng lên, nhưng nàng không thấy đau đớn, cảnh vật trước mắt như từng đoạn phim ngắn thoáng qua đầu nàng, đám người xung quanh dần đi xa, phòng ốc cũng không còn, tiếng chim nhỏ trong rừng cây lại ngày càng rõ ràng.
Đó là một loài chim chuyên sống vào mùa đông, gọi là Bạch Từ, Mộc Ly đã từng nghe tiếng chim Bạch Từ trong rừng cây lạnh lẽo, nhưng tại sao mỗi lần nghe nàng đều cảm thấy bi thương?
Nàng không hiểu, thân thể khẽ giật một chút, tiếp tục chạy.
Cước bộ của nàng không khiến cánh rừng này dừng lại.
Mồ hôi lại nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Tiếng thở dốc nhỏ dần.
Tiếng chim hót cũng bị bỏ lại sau lưng, nàng vẫn ra sức chạy, Mộc Ly dùng tất cả ý chí từ trước đến giờ để chạy, không biết chạy đi đâu, không biết chạy đến nơi nào, không biết chạy bao xa, dường như có thể chạy đến vô tận, chạy đến lúc sông cạn đá mòn.
Trong đầu trống rỗng, nàng không có vấn đề gì để tự hỏi, cũng không muốn tự hỏi, dưới chân vẫn không ngừng chạy.
Nhưng mà, chạy khỏi tòa cung điện vàng son rực rỡ kia, liệu có chạy thoát được lồng giam?
“Ngươi làm mặt nàng bị thương, vậy hãy nàng trả lại gấp trăm ngàn lần đi.”
“Nữ nhân, ngươi có tin không, chỉ mấy câu đó thôi, đủ để xét nhà diệt tộc ngươi rồi.”
Giống như cát vàng trên đầu ngón tay, dù trong lòng muốn giữ nó lại, nó vẫn trôi theo dòng thời gian, cho đến lúc hoàn toàn biến mát, không để lại chút dấu vết, như chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mộng, mà cảnh trong mộng, lại quá chân thật.
Hai mắt mê mang, lòng trống rỗng…..
Mồ hôi chảy xuống theo da thịt trắng nõn, từ trán chảy xuống cổ, lại từ cổ đi đến những nơi khác, tựa như có cái gì đó đã theo mồ hôi chảy xuống đất theo từng bước chân nàng, để lại từng dấu trắng như hoa lê nở rộ, nhưng chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Mái tóc đen mềm mại dán lên má, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Gió thổi làm da thịt hồng lên, nhưng nàng không thấy đau đớn, cảnh vật trước mắt như từng đoạn phim ngắn thoáng qua đầu nàng, đám người xung quanh dần đi xa, phòng ốc cũng không còn, tiếng chim nhỏ trong rừng cây lại ngày càng rõ ràng.
Đó là một loài chim chuyên sống vào mùa đông, gọi là Bạch Từ, Mộc Ly đã từng nghe tiếng chim Bạch Từ trong rừng cây lạnh lẽo, nhưng tại sao mỗi lần nghe nàng đều cảm thấy bi thương?
Nàng không hiểu, thân thể khẽ giật một chút, tiếp tục chạy.
Cước bộ của nàng không khiến cánh rừng này dừng lại.
Mồ hôi lại nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Tiếng thở dốc nhỏ dần.
Tiếng chim hót cũng bị bỏ lại sau lưng, nàng vẫn ra sức chạy, Mộc Ly dùng tất cả ý chí từ trước đến giờ để chạy, không biết chạy đi đâu, không biết chạy đến nơi nào, không biết chạy bao xa, dường như có thể chạy đến vô tận, chạy đến lúc sông cạn đá mòn.
Trong đầu trống rỗng, nàng không có vấn đề gì để tự hỏi, cũng không muốn tự hỏi, dưới chân vẫn không ngừng chạy.
Nhưng mà, chạy khỏi tòa cung điện vàng son rực rỡ kia, liệu có chạy thoát được lồng giam?
“Ngươi làm mặt nàng bị thương, vậy hãy nàng trả lại gấp trăm ngàn lần đi.”
“Nữ nhân, ngươi có tin không, chỉ mấy câu đó thôi, đủ để xét nhà diệt tộc ngươi rồi.”