Mộc Ly nhìn đến ngây ngốc, tầm mắt nhìn thẳng vào nam tử, đến cả chớp mắt cũng quên.
Nàng dường như đã không còn nhớ mình từng nói sẽ không mê muội nam sắc. Mà lần này, lại kìm lòng không đậu.
Từ trước đến giờ, nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp đến thế….
Trên đầu tỏa ánh sáng xanh, nam tử mỉm cười nhìn nữ tử tuyệt thế đang ngẩn người trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ngón tay thon dài rời khỏi huyền cầm. Ngũ quan của hắn tinh mỹ không chê vào đâu được, dung mạo lộ ra sự xinh đẹp quyến rũ, mũi cao ngất, làn da trắng nõn.
Cả người đều toát lên sự tao nhã, hắn là minh chứng tốt nhất, hết thảy đều lộ ra hơi thở mê người. Vẻ đẹp của hắn không phân nam nữ, khuôn mặt tinh xảo luôn mang theo nụ cười, như có như không, phong hoa tuyệt đại.
Ngay lúc nam tử nghĩ xem nữ tử trước mặt định ngẩn người bao lâu, Mộc Ly đã lấy lại tinh thần, khẽ cười với nam tử.
Nụ cười này, nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này, thiên địa thất sắc, sau này khi lâm vào khó khăn, mỗi lúc hắn nhớ đến nụ cười này, sẽ thấy lòng ấm lại, tim đập rộn ràng.
Có lẽ, ngay cả Mộc Ly cũng không rõ ràng, vì sao nàng có thể cười một cách không phòng bị với hắn như thế, giống như bạn bè quen biết lâu năm, là người mà Mộc Ly đã đợi bấy lâu nay.
Hai người đứng giữa biển người, vô tình nhìn thấy đối phương, sau đó thản nhiên cười, cái loại ăn ý không gì sánh kịp này, chính là người trước mắt.
Lần này, đến phiên nam tử thất thần vì nụ cười của nàng, đôi mắt xanh nhạt nhìn nàng thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, một đóa hoa trắng rơi trên lông mi, hắn hồi phục tinh thần, đóa hoa cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
“Tiếng đàn của huynh rất êm tai, nhưng vẫn còn thiếu gì đó.” Mộc Ly nhìn nam tử, nét cười trên môi vẫn luôn hiện hữu, nàng không hề khúc mắt mở miệng chỉ ra sự thiếu sót của tiếng đàn.
Mộc Ly nhìn đến ngây ngốc, tầm mắt nhìn thẳng vào nam tử, đến cả chớp mắt cũng quên.
Nàng dường như đã không còn nhớ mình từng nói sẽ không mê muội nam sắc. Mà lần này, lại kìm lòng không đậu.
Từ trước đến giờ, nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp đến thế….
Trên đầu tỏa ánh sáng xanh, nam tử mỉm cười nhìn nữ tử tuyệt thế đang ngẩn người trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ngón tay thon dài rời khỏi huyền cầm. Ngũ quan của hắn tinh mỹ không chê vào đâu được, dung mạo lộ ra sự xinh đẹp quyến rũ, mũi cao ngất, làn da trắng nõn.
Cả người đều toát lên sự tao nhã, hắn là minh chứng tốt nhất, hết thảy đều lộ ra hơi thở mê người. Vẻ đẹp của hắn không phân nam nữ, khuôn mặt tinh xảo luôn mang theo nụ cười, như có như không, phong hoa tuyệt đại.
Ngay lúc nam tử nghĩ xem nữ tử trước mặt định ngẩn người bao lâu, Mộc Ly đã lấy lại tinh thần, khẽ cười với nam tử.
Nụ cười này, nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này, thiên địa thất sắc, sau này khi lâm vào khó khăn, mỗi lúc hắn nhớ đến nụ cười này, sẽ thấy lòng ấm lại, tim đập rộn ràng.
Có lẽ, ngay cả Mộc Ly cũng không rõ ràng, vì sao nàng có thể cười một cách không phòng bị với hắn như thế, giống như bạn bè quen biết lâu năm, là người mà Mộc Ly đã đợi bấy lâu nay.
Hai người đứng giữa biển người, vô tình nhìn thấy đối phương, sau đó thản nhiên cười, cái loại ăn ý không gì sánh kịp này, chính là người trước mắt.
Lần này, đến phiên nam tử thất thần vì nụ cười của nàng, đôi mắt xanh nhạt nhìn nàng thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, một đóa hoa trắng rơi trên lông mi, hắn hồi phục tinh thần, đóa hoa cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
“Tiếng đàn của huynh rất êm tai, nhưng vẫn còn thiếu gì đó.” Mộc Ly nhìn nam tử, nét cười trên môi vẫn luôn hiện hữu, nàng không hề khúc mắt mở miệng chỉ ra sự thiếu sót của tiếng đàn.