"Tiểu. . . . . ." Kinh ngạc há to mồm, mắt Tuyết Lê vốn đang khép hờ ngay lặp tức trợn tròn, một chữ nhỏ vừa nhả ra, lời nói tiếp theo đã bị Mộc Ly lấy tay bụm lại.
"Ngươi nha đầu này, nhỏ giọng một chút, muội muốn toàn bộ thế giới nghe thấy hết à." Khinh thường liếc mắt, bỏ tay che Tuyết Lê xuống, Mộc Ly kéo Tuyết Lê đi về phía hậu viện Hoán Y Cục. Nàng cũng không muốn chờ để tất cả người Hoàng cung đều biết.
"Mộc Ly tiểu thư, không phải người bị nhốt ở Tương Tư các sao? Hoàng thượng không làm gì người chứ?" Vừa đi miệng nhỏ Tuyết Lê cũng không chịu ngừng lại. Mặc dù từ lần đó biết Mộc Ly không phải là tiểu thư nhà nàng, và Tuyết Lê cảm thấy Mộc Ly cũng có chút không giống, nhưng vẫn xem Mộc Ly như tiểu thư nhà mình.
"Chẳng lẽ muội cho rằng ta sẽ bị nhốt cả đời?" Chân mày cau lại, Mộc Ly không đáp hỏi ngược lại.
"Không có, muội chỉ nghĩ, nếu Tô quý phi ngàn vạn lần muốn Hoàng thượng giam giữ người, thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người như vậy."
Thời khắc nói câu này, giọng nói Tuyết Lê đè nén cực kì thấp, Mộc Ly nghĩ thầm, nha đầu này cũng không phải là một người đơn giản, ít nhất nàng ấy không cứng nhắc, hơn nữa liếc mắt một cái có thể nhìn ra âm mưu của Tô Liên Hinh. Chẳng qua Mộc Ly không suy nghĩ vấn đề này nhiều. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là dịch dung khuôn mặt này lại y như cũ.
Nhưng nàng không biết, ngày đó, chỗ Tuyết Lê quỳ, vừa lúc có thể thấy rõ nhất cữ nhất động của Tô Liên Hinh. Chẳng qua lúc đó thân là nha hoàn cận thân của Tây Cung Hoàng hậu, coi như tận mắt thấy thì thế nào?
Nói ra đoán chừng cũng không có người tin tưởng, ngoại trừ bất bình trong lòng, Tuyết Lê đành chịu bó tay, lại thêm vào lúc ấy nàng rất rối rắm.
"Hãy bớt nói nhảm đi, bây giờ muội cũng đã nhìn thấy gương mặt tuyệt thế họa thủy của ta rồi đó, làm sao mới có thể dịch dung tiếp hả?" Không muốn nghĩ quá nhiều về âm mưu lần này của Tô Liên Hinh. Dù sao nàng cũng là Tây Cung Hoàng hậu đã bị phế, nghĩ nhiều hơn nữa để làm gì?
Cho dù hiểu rõ, cho dù biết rõ đó là một âm mưu, vậy thì có thể làm gì chứ? Tên thiên tử ở trên cao đó, sẽ tin tưởng sao?
Huống chi, chỉ cần đợi thêm nửa tháng, sau khi một nhà Nhan phủ an toàn. Mộc Ly không sợ không có cơ hội báo thù, đến lúc đó có oán báo oán có thù báo thù, hơn nữa không còn chỗ nào để bận tâm, chẳng phải rất thoải mái sao?
"Tiểu. . . . . ." Kinh ngạc há to mồm, mắt Tuyết Lê vốn đang khép hờ ngay lặp tức trợn tròn, một chữ nhỏ vừa nhả ra, lời nói tiếp theo đã bị Mộc Ly lấy tay bụm lại.
"Ngươi nha đầu này, nhỏ giọng một chút, muội muốn toàn bộ thế giới nghe thấy hết à." Khinh thường liếc mắt, bỏ tay che Tuyết Lê xuống, Mộc Ly kéo Tuyết Lê đi về phía hậu viện Hoán Y Cục. Nàng cũng không muốn chờ để tất cả người Hoàng cung đều biết.
"Mộc Ly tiểu thư, không phải người bị nhốt ở Tương Tư các sao? Hoàng thượng không làm gì người chứ?" Vừa đi miệng nhỏ Tuyết Lê cũng không chịu ngừng lại. Mặc dù từ lần đó biết Mộc Ly không phải là tiểu thư nhà nàng, và Tuyết Lê cảm thấy Mộc Ly cũng có chút không giống, nhưng vẫn xem Mộc Ly như tiểu thư nhà mình.
"Chẳng lẽ muội cho rằng ta sẽ bị nhốt cả đời?" Chân mày cau lại, Mộc Ly không đáp hỏi ngược lại.
"Không có, muội chỉ nghĩ, nếu Tô quý phi ngàn vạn lần muốn Hoàng thượng giam giữ người, thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người như vậy."
Thời khắc nói câu này, giọng nói Tuyết Lê đè nén cực kì thấp, Mộc Ly nghĩ thầm, nha đầu này cũng không phải là một người đơn giản, ít nhất nàng ấy không cứng nhắc, hơn nữa liếc mắt một cái có thể nhìn ra âm mưu của Tô Liên Hinh. Chẳng qua Mộc Ly không suy nghĩ vấn đề này nhiều. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là dịch dung khuôn mặt này lại y như cũ.
Nhưng nàng không biết, ngày đó, chỗ Tuyết Lê quỳ, vừa lúc có thể thấy rõ nhất cữ nhất động của Tô Liên Hinh. Chẳng qua lúc đó thân là nha hoàn cận thân của Tây Cung Hoàng hậu, coi như tận mắt thấy thì thế nào?
Nói ra đoán chừng cũng không có người tin tưởng, ngoại trừ bất bình trong lòng, Tuyết Lê đành chịu bó tay, lại thêm vào lúc ấy nàng rất rối rắm.
"Hãy bớt nói nhảm đi, bây giờ muội cũng đã nhìn thấy gương mặt tuyệt thế họa thủy của ta rồi đó, làm sao mới có thể dịch dung tiếp hả?" Không muốn nghĩ quá nhiều về âm mưu lần này của Tô Liên Hinh. Dù sao nàng cũng là Tây Cung Hoàng hậu đã bị phế, nghĩ nhiều hơn nữa để làm gì?
Cho dù hiểu rõ, cho dù biết rõ đó là một âm mưu, vậy thì có thể làm gì chứ? Tên thiên tử ở trên cao đó, sẽ tin tưởng sao?
Huống chi, chỉ cần đợi thêm nửa tháng, sau khi một nhà Nhan phủ an toàn. Mộc Ly không sợ không có cơ hội báo thù, đến lúc đó có oán báo oán có thù báo thù, hơn nữa không còn chỗ nào để bận tâm, chẳng phải rất thoải mái sao?