Từ Hoán Y Cục trở về Tương Tư các vốn không cần phải đi qua Ngự Hoa Viên, tiếc là không biết vì sao trong đầu Mộc Ly vẫn luôn nghĩ đến ‘mỹ nhân’ dưới tàn cây hoa rụng, nhớ lại tròng mắt màu xanh nhạt của ngưới đó, nụ cười ấm áp yếu ớt, lúc này mới dẫn tới đi nhầm đường, đợi khi phục hồi tinh thần thì người đã ở trong Ngự Hoa Viên.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc, nhìn không rõ cảnh sắc ở Ngự Hoa Viên, chứ đừng nói bóng người, âm thầm nói nhỏ một tiếng. Mộc Ly xoay người 90 độ chuẩn bị quay trở lại, nào biết vừa quay đầu bèn đụng vào một bức tường thịt.
Âm thầm nhíu đôi mày thanh tú, Mộc Ly vuốt cái trán bị đụng đau chuẩn bị nhường đường cho đối phương. Nào biết, nàng trái một bước người nọ cũng trái một bước, không biết có phải trùng hợp hay không. Mộc Ly hướng phải, người nọ cũng vừa khéo đi theo bên phải. Rốt cuộc, Mộc Ly nổi cáu, ngẩng đầu lên lặp tức giận dỗi mắng: "Đường rộng như vậy ngươi đi theo ta làm gì, ngươi thần kinh. . . Bệnh. . . A. . . . . ."
Âm thanh run rẩy kéo dài, cuối cùng Mộc Ly ngẩng đầu nhìn cái người đã cản trở mình, bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt phượng đồng thời thoáng qua rất nhiều biến hóa, một không nhẫn nại, một nghi ngờ, một kinh ngạc, một khiếp sợ. . . . . .
"Hoàng thượng vạn tuế." Lạnh lùng nghiêng người, Mộc Ly hoảng sợ cúi đầu, sợ hãi khom nửa người cúi thấp đầu thỉnh an người trước mặt.
Nhưng toàn thân đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, chỉ hy vọng Vũ Tiêu Nhiên mau biến mất, tốt nhất đừng nhận ra mình. Nếu không, Anh Mộc Ly nàng gánh không nổi tội khi quân này, mối thù của nàng còn chưa báo, không muốn chết sớm như vậy đâu!!
Người trước mặt đứng rất lâu vẫn không hề di chuyển, cũng không nói chuyện, giống như chưa từng tồn tại. Chẳng qua hơi thở quanh thân bỗng dưng lạnh hơn, vả lại trong sự lạnh lẽo dường như còn mang theo nồng động tức giận, không hiểu tức giận này từ đâu mà đến. Mộc Ly chỉ cảm giác lúc này mình đang ở trong ranh giới giữa lạnh và nóng, vừa bị chết rét, vừa bị chết cháy, tựa như đây chính là một con đường chết.
Nhìn đôi giày thêu Ngũ Trảo Kim Long phía dưới, Mộc Ly cầu nguyện trong lòng, đi mau đi, ngươi còn thất thần làm gì mà không chịu đi!!
"Ngẩng đầu lên!" Bốn chữ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu Mộc Ly, lại mang theo sự uy nghiêm không nghi ngờ và một loại tin tưởng run rẩy.
Từ Hoán Y Cục trở về Tương Tư các vốn không cần phải đi qua Ngự Hoa Viên, tiếc là không biết vì sao trong đầu Mộc Ly vẫn luôn nghĩ đến ‘mỹ nhân’ dưới tàn cây hoa rụng, nhớ lại tròng mắt màu xanh nhạt của ngưới đó, nụ cười ấm áp yếu ớt, lúc này mới dẫn tới đi nhầm đường, đợi khi phục hồi tinh thần thì người đã ở trong Ngự Hoa Viên.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc, nhìn không rõ cảnh sắc ở Ngự Hoa Viên, chứ đừng nói bóng người, âm thầm nói nhỏ một tiếng. Mộc Ly xoay người độ chuẩn bị quay trở lại, nào biết vừa quay đầu bèn đụng vào một bức tường thịt.
Âm thầm nhíu đôi mày thanh tú, Mộc Ly vuốt cái trán bị đụng đau chuẩn bị nhường đường cho đối phương. Nào biết, nàng trái một bước người nọ cũng trái một bước, không biết có phải trùng hợp hay không. Mộc Ly hướng phải, người nọ cũng vừa khéo đi theo bên phải. Rốt cuộc, Mộc Ly nổi cáu, ngẩng đầu lên lặp tức giận dỗi mắng: "Đường rộng như vậy ngươi đi theo ta làm gì, ngươi thần kinh. . . Bệnh. . . A. . . . . ."
Âm thanh run rẩy kéo dài, cuối cùng Mộc Ly ngẩng đầu nhìn cái người đã cản trở mình, bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt phượng đồng thời thoáng qua rất nhiều biến hóa, một không nhẫn nại, một nghi ngờ, một kinh ngạc, một khiếp sợ. . . . . .
"Hoàng thượng vạn tuế." Lạnh lùng nghiêng người, Mộc Ly hoảng sợ cúi đầu, sợ hãi khom nửa người cúi thấp đầu thỉnh an người trước mặt.
Nhưng toàn thân đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, chỉ hy vọng Vũ Tiêu Nhiên mau biến mất, tốt nhất đừng nhận ra mình. Nếu không, Anh Mộc Ly nàng gánh không nổi tội khi quân này, mối thù của nàng còn chưa báo, không muốn chết sớm như vậy đâu!!
Người trước mặt đứng rất lâu vẫn không hề di chuyển, cũng không nói chuyện, giống như chưa từng tồn tại. Chẳng qua hơi thở quanh thân bỗng dưng lạnh hơn, vả lại trong sự lạnh lẽo dường như còn mang theo nồng động tức giận, không hiểu tức giận này từ đâu mà đến. Mộc Ly chỉ cảm giác lúc này mình đang ở trong ranh giới giữa lạnh và nóng, vừa bị chết rét, vừa bị chết cháy, tựa như đây chính là một con đường chết.
Nhìn đôi giày thêu Ngũ Trảo Kim Long phía dưới, Mộc Ly cầu nguyện trong lòng, đi mau đi, ngươi còn thất thần làm gì mà không chịu đi!!
"Ngẩng đầu lên!" Bốn chữ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu Mộc Ly, lại mang theo sự uy nghiêm không nghi ngờ và một loại tin tưởng run rẩy.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 115
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ Hoán Y Cục trở về Tương Tư các vốn không cần phải đi qua Ngự Hoa Viên, tiếc là không biết vì sao trong đầu Mộc Ly vẫn luôn nghĩ đến ‘mỹ nhân’ dưới tàn cây hoa rụng, nhớ lại tròng mắt màu xanh nhạt của ngưới đó, nụ cười ấm áp yếu ớt, lúc này mới dẫn tới đi nhầm đường, đợi khi phục hồi tinh thần thì người đã ở trong Ngự Hoa Viên.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc, nhìn không rõ cảnh sắc ở Ngự Hoa Viên, chứ đừng nói bóng người, âm thầm nói nhỏ một tiếng. Mộc Ly xoay người 90 độ chuẩn bị quay trở lại, nào biết vừa quay đầu bèn đụng vào một bức tường thịt.
Âm thầm nhíu đôi mày thanh tú, Mộc Ly vuốt cái trán bị đụng đau chuẩn bị nhường đường cho đối phương. Nào biết, nàng trái một bước người nọ cũng trái một bước, không biết có phải trùng hợp hay không. Mộc Ly hướng phải, người nọ cũng vừa khéo đi theo bên phải. Rốt cuộc, Mộc Ly nổi cáu, ngẩng đầu lên lặp tức giận dỗi mắng: "Đường rộng như vậy ngươi đi theo ta làm gì, ngươi thần kinh. . . Bệnh. . . A. . . . . ."
Âm thanh run rẩy kéo dài, cuối cùng Mộc Ly ngẩng đầu nhìn cái người đã cản trở mình, bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt phượng đồng thời thoáng qua rất nhiều biến hóa, một không nhẫn nại, một nghi ngờ, một kinh ngạc, một khiếp sợ. . . . . .
"Hoàng thượng vạn tuế." Lạnh lùng nghiêng người, Mộc Ly hoảng sợ cúi đầu, sợ hãi khom nửa người cúi thấp đầu thỉnh an người trước mặt.
Nhưng toàn thân đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, chỉ hy vọng Vũ Tiêu Nhiên mau biến mất, tốt nhất đừng nhận ra mình. Nếu không, Anh Mộc Ly nàng gánh không nổi tội khi quân này, mối thù của nàng còn chưa báo, không muốn chết sớm như vậy đâu!!
Người trước mặt đứng rất lâu vẫn không hề di chuyển, cũng không nói chuyện, giống như chưa từng tồn tại. Chẳng qua hơi thở quanh thân bỗng dưng lạnh hơn, vả lại trong sự lạnh lẽo dường như còn mang theo nồng động tức giận, không hiểu tức giận này từ đâu mà đến. Mộc Ly chỉ cảm giác lúc này mình đang ở trong ranh giới giữa lạnh và nóng, vừa bị chết rét, vừa bị chết cháy, tựa như đây chính là một con đường chết.
Nhìn đôi giày thêu Ngũ Trảo Kim Long phía dưới, Mộc Ly cầu nguyện trong lòng, đi mau đi, ngươi còn thất thần làm gì mà không chịu đi!!
"Ngẩng đầu lên!" Bốn chữ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu Mộc Ly, lại mang theo sự uy nghiêm không nghi ngờ và một loại tin tưởng run rẩy.