Loại cảm giác tức giận này đã bị hắn kiềm chế ba năm, ba năm qua, hắn luôn sống trong sự hối hận tại sao lúc ấy không mang nàng theo!!
Nếu như lúc ấy mang nàng theo, có phải sẽ không có ngày hôm nay không?
Nguyệt Như Băng, cái tên này là điều cấm kị hắn không dám đụng vào, ba năm vừa là mộng đẹp, nhưng cũng là ác mộng. Hôm nay rốt cuộc có thể gọi lớn tên nàng, Như Băng. . . Như Băng, có phải nàng oán hận ta lúc đó đã bỏ lại nàng không, cho nên mới trốn ta ba năm, nhất định là như vậy. . . . . .
Một loại đau đớn tê dại lan tràn khắp toàn thân, xâm nhập tới xương tủy, ép buộc bản thân phải luôn suy nghĩ. Có như vậy, trái tim Vũ Tiêu Nhiên mới dễ chịu được một chút, sẽ không vì đau đớn và tức giận của mình mà làm nàng bị thương.
"Hoàng thượng." Mộc Ly ấp úng kêu một tiếng, đôi mắt như Lưu Ly mở to vô tội nhìn gương mặt tuấn tú của hắn: "Người đang nói gì vậy, nô tỳ thật sự không hiểu, ta nghĩ nhất định là người nhận lầm người rồi!"
Một tia mê mang xẹt qua tròng mắt Mộc Ly, nàng không hiểu vì sao khi Vũ Tiêu Nhiên nhìn thấy gương mặt thật của Nhan Khuynh Thành lại điên cuồng và giận dữ như vậy. Thậm chí còn có thể cảm nhận được sự đau đớn và giằng xé trong nội tâm của hắn, nhưng trí nhớ của nàng quả thực chưa từng có hình ảnh nàng và hắn quen biết, như vậy chỉ có khả năng chính là Nhan Khuynh Thành dùng ý thức của mình phong bế lại đoạn ký ức này. Hoặc là do Vũ Tiêu Nhiên nhận lầm người.
Hoặc . . . Có thể, người Vũ Tiêu Nhiên quen là tỷ tỷ hoặc muội muội song sinh của Nhan Khuynh Thành? Nhưng mà khả năng này không cao lắm.
Mặc kệ rốt cuộc là thế nào, nhưng hiện tại Mộc Ly xác thực vô cùng không mong muốn dây dưa với tên bạo quân này. Sau hai canh giờ, tức là bốn giờ ở hiện đại, dịch dung hoàn có thể giúp nàng khôi phục lại hình dáng ban đầu. Như vậy, chỉ cần thoát khỏi Vũ Tiêu Nhiên, có phải vẫn có thể tiếp tục bình yên vô sự làm ái nữ của Tể Tướng, phế hậu của quốc chủ Phượng Lân quốc không?
Sau đó, phiêu bạc giang hồ, giấu thiên hạ trong tay áo!
Nghĩ như vậy lòng Mộc Ly an ổn không ít, đồng thời cũng rất kiên định, giấc mộng của nàng không phải ở Hoàng cung, càng không phải là bạo quân trước mặt này, cũng không phải là quyền lợi chí cao vô thượng. Thứ nàng muốn, chẳng qua là bầu trời của chính mình, cùng một bờ vai có thể yên tâm dựa vào.
Loại cảm giác tức giận này đã bị hắn kiềm chế ba năm, ba năm qua, hắn luôn sống trong sự hối hận tại sao lúc ấy không mang nàng theo!!
Nếu như lúc ấy mang nàng theo, có phải sẽ không có ngày hôm nay không?
Nguyệt Như Băng, cái tên này là điều cấm kị hắn không dám đụng vào, ba năm vừa là mộng đẹp, nhưng cũng là ác mộng. Hôm nay rốt cuộc có thể gọi lớn tên nàng, Như Băng. . . Như Băng, có phải nàng oán hận ta lúc đó đã bỏ lại nàng không, cho nên mới trốn ta ba năm, nhất định là như vậy. . . . . .
Một loại đau đớn tê dại lan tràn khắp toàn thân, xâm nhập tới xương tủy, ép buộc bản thân phải luôn suy nghĩ. Có như vậy, trái tim Vũ Tiêu Nhiên mới dễ chịu được một chút, sẽ không vì đau đớn và tức giận của mình mà làm nàng bị thương.
"Hoàng thượng." Mộc Ly ấp úng kêu một tiếng, đôi mắt như Lưu Ly mở to vô tội nhìn gương mặt tuấn tú của hắn: "Người đang nói gì vậy, nô tỳ thật sự không hiểu, ta nghĩ nhất định là người nhận lầm người rồi!"
Một tia mê mang xẹt qua tròng mắt Mộc Ly, nàng không hiểu vì sao khi Vũ Tiêu Nhiên nhìn thấy gương mặt thật của Nhan Khuynh Thành lại điên cuồng và giận dữ như vậy. Thậm chí còn có thể cảm nhận được sự đau đớn và giằng xé trong nội tâm của hắn, nhưng trí nhớ của nàng quả thực chưa từng có hình ảnh nàng và hắn quen biết, như vậy chỉ có khả năng chính là Nhan Khuynh Thành dùng ý thức của mình phong bế lại đoạn ký ức này. Hoặc là do Vũ Tiêu Nhiên nhận lầm người.
Hoặc . . . Có thể, người Vũ Tiêu Nhiên quen là tỷ tỷ hoặc muội muội song sinh của Nhan Khuynh Thành? Nhưng mà khả năng này không cao lắm.
Mặc kệ rốt cuộc là thế nào, nhưng hiện tại Mộc Ly xác thực vô cùng không mong muốn dây dưa với tên bạo quân này. Sau hai canh giờ, tức là bốn giờ ở hiện đại, dịch dung hoàn có thể giúp nàng khôi phục lại hình dáng ban đầu. Như vậy, chỉ cần thoát khỏi Vũ Tiêu Nhiên, có phải vẫn có thể tiếp tục bình yên vô sự làm ái nữ của Tể Tướng, phế hậu của quốc chủ Phượng Lân quốc không?
Sau đó, phiêu bạc giang hồ, giấu thiên hạ trong tay áo!
Nghĩ như vậy lòng Mộc Ly an ổn không ít, đồng thời cũng rất kiên định, giấc mộng của nàng không phải ở Hoàng cung, càng không phải là bạo quân trước mặt này, cũng không phải là quyền lợi chí cao vô thượng. Thứ nàng muốn, chẳng qua là bầu trời của chính mình, cùng một bờ vai có thể yên tâm dựa vào.