“Nương nương tha mạng, là Ám Hương thất trách, xin nương nương trách phạt.” Nữ tử được gọi là Ám Hương cung kính quỳ trên mặt đất, nàng là tâm phúc của nương nương, cũng là nha hoàn của nương nương, lần này không hoàn thành nhiệm vụ của nương nương, nàng phải nhận trừng phạt là điều tất nhiên.
Có điều nàng không hiểu, nàng và Linh Phi tận mắt thấy Nhan Khuynh Thành ăn đồ ăn bị hạ độc, tại sao lại chưa chết. Độc này chính là cự độc nổi danh thứ ba trong thiên hạ “Chi Lam”, vô sắc vô vị, người trúng độc thân thể sẽ không xuất hiện vấn đề gì, nhưng nó đúng là độc dược trí mạng, dù đại phu có khám cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết. Nhưng kỳ tích là nàng ta không chết, chẳng lẽ thuốc kia có vấn đề?
“Ăn đi” giọng nói Tô Liên Hinh không mang theo cảm xúc gì, một viên thuốc màu nâu từ trong tay bắn thẳng vào miệng Ám Hương. Ám Hương ngẩng đầu, viên thuốc theo cổ họng trượt vào trong bụng. Chỉ một lúc sau, Ám Hương toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt lăn từ trên trán xuống.
Chịu đựng đau đớn, Ám Hương lết tới chỗ mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn nương nương tha mạng.” Đau đớn kiểu này nàng đã quá quen thuộc, dù đau đến tận xương tủy nhưng đỡ hơn phải mất mạng.
Tô Liên Hinh liếc nhìn Ám Hương quỳ trên mặt đất, rồi bỏ lại một câu với Ám Châu: “Hai canh giờ sau cho nàng thuốc giải.” Sau đó đi thẳng đến tẩm cung.
“Dạ nương nương.” Ám Châu cúi đầu tuân lệnh, còn Ám Hương ở bên cạnh đau đến nhe răng trợn mắt…
Vào thu, bão cát thổi qua rừng lê trắng như tuyết, kéo theo từng tầng âm mưu khiến cho người ta sợ hãi. Gần khuya, bên ngoài cung Liên Trì một bóng đen nhảy vút lên không trung rồi biến mất trong đêm tối. Ở một nơi khác, một người cũng mặc y phục dạ hành, nhìn theo bóng người vừa biến mất trong màn đêm. Tháo mặt nạ xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp, rồi phun một câu: “Mẹ nó.” Nhún người một cái cũng biến mất trong màn đêm. Mùa thu này… có lẽ sẽ không thể an ổn được!
Giờ là nửa đêm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, xuyên qua khung cửa sổ tỏa ánh sáng màu bạc trong căn phòng. Mộc Ly nằm trên giường lớn khắc hoa, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng không ngủ được, nàng đành khoác áo choàng đứng ngẩn người bên cửa sổ. Đầu tiên nàng nghĩ tới việc mình chết không rõ nguyên nhân, sau đó là hồ đồ xuyên tới Phượng Lân quốc. Tất cả việc này đều giống như nằm mơ vậy, nàng sửng sốt đến bây giờ vẫn cho rằng mình đang ở trong mộng.
Có lẽ, ngày mai tỉnh lại mình sẽ quay về thế kỉ 21.
Có lẽ, mình chỉ là những dòng chữ trong cuốn truyện xuyên không.
“Nương nương tha mạng, là Ám Hương thất trách, xin nương nương trách phạt.” Nữ tử được gọi là Ám Hương cung kính quỳ trên mặt đất, nàng là tâm phúc của nương nương, cũng là nha hoàn của nương nương, lần này không hoàn thành nhiệm vụ của nương nương, nàng phải nhận trừng phạt là điều tất nhiên.
Có điều nàng không hiểu, nàng và Linh Phi tận mắt thấy Nhan Khuynh Thành ăn đồ ăn bị hạ độc, tại sao lại chưa chết. Độc này chính là cự độc nổi danh thứ ba trong thiên hạ “Chi Lam”, vô sắc vô vị, người trúng độc thân thể sẽ không xuất hiện vấn đề gì, nhưng nó đúng là độc dược trí mạng, dù đại phu có khám cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết. Nhưng kỳ tích là nàng ta không chết, chẳng lẽ thuốc kia có vấn đề?
“Ăn đi” giọng nói Tô Liên Hinh không mang theo cảm xúc gì, một viên thuốc màu nâu từ trong tay bắn thẳng vào miệng Ám Hương. Ám Hương ngẩng đầu, viên thuốc theo cổ họng trượt vào trong bụng. Chỉ một lúc sau, Ám Hương toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt lăn từ trên trán xuống.
Chịu đựng đau đớn, Ám Hương lết tới chỗ mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn nương nương tha mạng.” Đau đớn kiểu này nàng đã quá quen thuộc, dù đau đến tận xương tủy nhưng đỡ hơn phải mất mạng.
Tô Liên Hinh liếc nhìn Ám Hương quỳ trên mặt đất, rồi bỏ lại một câu với Ám Châu: “Hai canh giờ sau cho nàng thuốc giải.” Sau đó đi thẳng đến tẩm cung.
“Dạ nương nương.” Ám Châu cúi đầu tuân lệnh, còn Ám Hương ở bên cạnh đau đến nhe răng trợn mắt…
Vào thu, bão cát thổi qua rừng lê trắng như tuyết, kéo theo từng tầng âm mưu khiến cho người ta sợ hãi. Gần khuya, bên ngoài cung Liên Trì một bóng đen nhảy vút lên không trung rồi biến mất trong đêm tối. Ở một nơi khác, một người cũng mặc y phục dạ hành, nhìn theo bóng người vừa biến mất trong màn đêm. Tháo mặt nạ xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp, rồi phun một câu: “Mẹ nó.” Nhún người một cái cũng biến mất trong màn đêm. Mùa thu này… có lẽ sẽ không thể an ổn được!
Giờ là nửa đêm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, xuyên qua khung cửa sổ tỏa ánh sáng màu bạc trong căn phòng. Mộc Ly nằm trên giường lớn khắc hoa, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng không ngủ được, nàng đành khoác áo choàng đứng ngẩn người bên cửa sổ. Đầu tiên nàng nghĩ tới việc mình chết không rõ nguyên nhân, sau đó là hồ đồ xuyên tới Phượng Lân quốc. Tất cả việc này đều giống như nằm mơ vậy, nàng sửng sốt đến bây giờ vẫn cho rằng mình đang ở trong mộng.
Có lẽ, ngày mai tỉnh lại mình sẽ quay về thế kỉ .
Có lẽ, mình chỉ là những dòng chữ trong cuốn truyện xuyên không.