Nhìn thấy ánh mắt thống khổ của hắn, tay Mộc Ly cầm cây trâm bỗng chốc run rẩy, lần hai đâm sâu hơn vào trong ngực hắn, lập tức máu tươi từ vết thương của hắn chảy như nước, xuôi theo vạt áo nhuộm đỏ hai tay Mộc Ly.
"Ta. . . Ta không phải cố ý. . . . . ." Nhìn môi Vũ Tiêu Nhiên nhanh chóng tái nhợt, trái tim nhẫn tâm của Mộc Ly chợt đau nhói, trong lúc nhất thời quên mất mục đích mình đâm hắn bị thương. Nếu nói lần đầu tiên là cố ý, vậy thì lần thứ hai tuyệt đối không phải là cố ý.
Vũ Tiêu Nhiên chỉ là lạnh lùng nàng sợ hãi trong lòng, cảm nhận được cơ thể nàng run nhè nhẹ trong ngực mình, đôi môi mỏng của hắn càng ngày càng tái nhợt, thế nhưng vẫn ôm nàng không buông tay. Sau cùng, ánh sáng cũng được phóng thích trong đôi mắt ấy, môi tái nhợt chậm rãi nở nụ cười, hắn hà hơi ở bên tai nàng, dịu dàng nói cho nàng biết: "Không cần lo lắng, không phải sợ."
Ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mỏng, từng chữ dịu dàng bay vào trong tai Mộc Ly, nhưng là đã dùng hết khí lực của hắn.
Khoẳng khắc đó, trái tim nhẫn tâm của Mộc Ly chợt đau nhói, còn đau hơn khi bị kim đâm, trong lòng cảm thấy khó khăn khi lời nói đau khổ kia đã nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, nàng không phải cố ý đâm hắn bị thương, nàng chẳng qua muốn hắn buông tay, nàng thật sự không phải cố tình tổn thương hắn . . . . . .
Hốc mắt ửng đỏ, nước mắt không tiếng động đã chảy đầy gương mặt Mộc Ly, giống như chuỗi ngọc bị đứt ở trên mặt nàng, đột nhiên, nàng giống như nhớ tới cái gì, vùng vẫy gỡ cánh tay hắn ra, gầm nhẹ nói: "Mau buông tay, nếu không để máu chảy hết ngươi sẽ chết!"
Cánh tay ôm nàng chưa từng mảy may buông ra, dù vẻ mặt đã tái nhợt nhưng hắn vẫn cười: "Không buông, chết cũng không buông! Ta nói rồi, sẽ không để nàng có cơ hội trốn khỏi ta. . . Tách ra. . . . . ."
Nói xong lời cuối cùng hơi thở gần như dã mong manh, máu tươi chảy dài xuống thấm cả mặt đất Ngự Hoa Viên. Vũ Tiêu Nhiên kiềm chế đầu óc đã bắt đầu muốn mơ hồ, không để cho mình ngã xuống. Mà hiện tại cây trâm đó, đang cắm giữa trái tim, một nửa đã đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, phía trên là thuốc mê của Mộc Ly. . . . . .
Vốn nghĩ đơn giản là làm hắn hôn mê, nhưng không nghĩ rằng, chuyện đến cuối cùng lại nghiêm trọng như vậy.
"Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!"
Nhìn thấy ánh mắt thống khổ của hắn, tay Mộc Ly cầm cây trâm bỗng chốc run rẩy, lần hai đâm sâu hơn vào trong ngực hắn, lập tức máu tươi từ vết thương của hắn chảy như nước, xuôi theo vạt áo nhuộm đỏ hai tay Mộc Ly.
"Ta. . . Ta không phải cố ý. . . . . ." Nhìn môi Vũ Tiêu Nhiên nhanh chóng tái nhợt, trái tim nhẫn tâm của Mộc Ly chợt đau nhói, trong lúc nhất thời quên mất mục đích mình đâm hắn bị thương. Nếu nói lần đầu tiên là cố ý, vậy thì lần thứ hai tuyệt đối không phải là cố ý.
Vũ Tiêu Nhiên chỉ là lạnh lùng nàng sợ hãi trong lòng, cảm nhận được cơ thể nàng run nhè nhẹ trong ngực mình, đôi môi mỏng của hắn càng ngày càng tái nhợt, thế nhưng vẫn ôm nàng không buông tay. Sau cùng, ánh sáng cũng được phóng thích trong đôi mắt ấy, môi tái nhợt chậm rãi nở nụ cười, hắn hà hơi ở bên tai nàng, dịu dàng nói cho nàng biết: "Không cần lo lắng, không phải sợ."
Ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mỏng, từng chữ dịu dàng bay vào trong tai Mộc Ly, nhưng là đã dùng hết khí lực của hắn.
Khoẳng khắc đó, trái tim nhẫn tâm của Mộc Ly chợt đau nhói, còn đau hơn khi bị kim đâm, trong lòng cảm thấy khó khăn khi lời nói đau khổ kia đã nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, nàng không phải cố ý đâm hắn bị thương, nàng chẳng qua muốn hắn buông tay, nàng thật sự không phải cố tình tổn thương hắn . . . . . .
Hốc mắt ửng đỏ, nước mắt không tiếng động đã chảy đầy gương mặt Mộc Ly, giống như chuỗi ngọc bị đứt ở trên mặt nàng, đột nhiên, nàng giống như nhớ tới cái gì, vùng vẫy gỡ cánh tay hắn ra, gầm nhẹ nói: "Mau buông tay, nếu không để máu chảy hết ngươi sẽ chết!"
Cánh tay ôm nàng chưa từng mảy may buông ra, dù vẻ mặt đã tái nhợt nhưng hắn vẫn cười: "Không buông, chết cũng không buông! Ta nói rồi, sẽ không để nàng có cơ hội trốn khỏi ta. . . Tách ra. . . . . ."
Nói xong lời cuối cùng hơi thở gần như dã mong manh, máu tươi chảy dài xuống thấm cả mặt đất Ngự Hoa Viên. Vũ Tiêu Nhiên kiềm chế đầu óc đã bắt đầu muốn mơ hồ, không để cho mình ngã xuống. Mà hiện tại cây trâm đó, đang cắm giữa trái tim, một nửa đã đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, phía trên là thuốc mê của Mộc Ly. . . . . .
Vốn nghĩ đơn giản là làm hắn hôn mê, nhưng không nghĩ rằng, chuyện đến cuối cùng lại nghiêm trọng như vậy.
"Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!"