"Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!" Mộc Ly không khống chế được rống to lần thứ hai, bất chợt đáy lòng sinh ra sợ hãi, đau đớn giống như có một bàn tay nhỏ bé vô danh níu chặt, nàng vùng vẫy từ trên người hắn xuống, một tay quét ngang, dùng sức đánh vào sau gáy hắn. . . . . .
Mộc Ly chưa bao giờ biết, trên thế giới lại có một tên ngốc nghếch như thế, ngốc đến mức không cần mạng của mình, giống như bị trúng phải bùa mê, nhưng bản thân vẫn cố chấp giữ vững ý chí kiên cường chống đỡ mà không chịu buông tay, Mộc Ly lần đầu tiên cảm thấy rối ren vì hắn.
Mà hắn, tại giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, ánh mắt trợn to như hắc bảo thạch gắt gao nhìn nàng, dường như muốn khắc họa hình ảnh của nàng vào trong đó, mà đôi tay đặt trên eo nàng lại chưa từng buông lỏng, đây chính là cố chấp của hắn, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay.
Sau đó cứng rắn tách hai tay của Vũ Tiêu Nhiên từ trên người mình ra, không để ý tới vết máu trên tay vẫn chưa khô, Mộc Ly đặt hắn nằm dưới đất, hét lớn: "Có ai không! Hoàng thượng bị thương, bắt thích khách. . . Bắt thích khách. . . . . ."
Giọng nói của Mộc Ly nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, chỉ chốc lát sau các cung điện đều đèn đuốc sáng chưng, rất nhiều Cẩm y vệ xông đến Ngự Hoa Viên. Nhưng lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy Hoàng đế hôn mê nằm trên mặt đất, và một cây trâm bạc vẫn còn cắm trong bộ ngực hắn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mặt trời lên cao
Tương Tư các, Mộc Ly trằn trọc không yên, mất ngủ cả đêm, trời vừa hừng sáng, nàng bèn vội vã mặc quần áo đi qua đi lại trong phòng. Đêm qua, sau khi gọi thị vệ đến, nàng liền trốn vào một bụi rậm, tận mắt nhìn thấy hắn được thị vệ khiêng đi, mới ôm tâm trạng bất an trở lại Tương Tư các.
Nàng không phải không lo cho hắn, nàng cũng không phải là người vô tình thật sự, nàng cảm thấy mình có lỗi với hắn. Suy cho cùng vết thương đó, vẫn do nàng mà ra, thuốc mê cũng là nàng bỏ. Mặc dù không hoàn toàn là lỗi của nàng, nhưng tối thiểu có một nửa, là một tay nàng gây ra.
Mộc Ly rối rắm ở trong lòng, không biết mình có nên đi gặp hắn hay không, nhưng lấy lý do gì để đến đây, sau vài giờ tối hôm qua, dịch dung hoàn đã phát huy tác dụng, mặt của nàng biến trở về hình dạng ban đầu. Nàng như vậy, hắn có nhận ra không nhỉ?
Mộc Ly rối rắm suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, buổi sáng truyền đến tin tức Quốc chủ nước Phượng Lân đã tỉnh lại, buổi chiều, một đạo thánh chỉ chưa bao giờ có được ban ra hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Mộc Ly.
"Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!" Mộc Ly không khống chế được rống to lần thứ hai, bất chợt đáy lòng sinh ra sợ hãi, đau đớn giống như có một bàn tay nhỏ bé vô danh níu chặt, nàng vùng vẫy từ trên người hắn xuống, một tay quét ngang, dùng sức đánh vào sau gáy hắn. . . . . .
Mộc Ly chưa bao giờ biết, trên thế giới lại có một tên ngốc nghếch như thế, ngốc đến mức không cần mạng của mình, giống như bị trúng phải bùa mê, nhưng bản thân vẫn cố chấp giữ vững ý chí kiên cường chống đỡ mà không chịu buông tay, Mộc Ly lần đầu tiên cảm thấy rối ren vì hắn.
Mà hắn, tại giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, ánh mắt trợn to như hắc bảo thạch gắt gao nhìn nàng, dường như muốn khắc họa hình ảnh của nàng vào trong đó, mà đôi tay đặt trên eo nàng lại chưa từng buông lỏng, đây chính là cố chấp của hắn, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay.
Sau đó cứng rắn tách hai tay của Vũ Tiêu Nhiên từ trên người mình ra, không để ý tới vết máu trên tay vẫn chưa khô, Mộc Ly đặt hắn nằm dưới đất, hét lớn: "Có ai không! Hoàng thượng bị thương, bắt thích khách. . . Bắt thích khách. . . . . ."
Giọng nói của Mộc Ly nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, chỉ chốc lát sau các cung điện đều đèn đuốc sáng chưng, rất nhiều Cẩm y vệ xông đến Ngự Hoa Viên. Nhưng lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy Hoàng đế hôn mê nằm trên mặt đất, và một cây trâm bạc vẫn còn cắm trong bộ ngực hắn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mặt trời lên cao
Tương Tư các, Mộc Ly trằn trọc không yên, mất ngủ cả đêm, trời vừa hừng sáng, nàng bèn vội vã mặc quần áo đi qua đi lại trong phòng. Đêm qua, sau khi gọi thị vệ đến, nàng liền trốn vào một bụi rậm, tận mắt nhìn thấy hắn được thị vệ khiêng đi, mới ôm tâm trạng bất an trở lại Tương Tư các.
Nàng không phải không lo cho hắn, nàng cũng không phải là người vô tình thật sự, nàng cảm thấy mình có lỗi với hắn. Suy cho cùng vết thương đó, vẫn do nàng mà ra, thuốc mê cũng là nàng bỏ. Mặc dù không hoàn toàn là lỗi của nàng, nhưng tối thiểu có một nửa, là một tay nàng gây ra.
Mộc Ly rối rắm ở trong lòng, không biết mình có nên đi gặp hắn hay không, nhưng lấy lý do gì để đến đây, sau vài giờ tối hôm qua, dịch dung hoàn đã phát huy tác dụng, mặt của nàng biến trở về hình dạng ban đầu. Nàng như vậy, hắn có nhận ra không nhỉ?
Mộc Ly rối rắm suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, buổi sáng truyền đến tin tức Quốc chủ nước Phượng Lân đã tỉnh lại, buổi chiều, một đạo thánh chỉ chưa bao giờ có được ban ra hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Mộc Ly.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 122
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!" Mộc Ly không khống chế được rống to lần thứ hai, bất chợt đáy lòng sinh ra sợ hãi, đau đớn giống như có một bàn tay nhỏ bé vô danh níu chặt, nàng vùng vẫy từ trên người hắn xuống, một tay quét ngang, dùng sức đánh vào sau gáy hắn. . . . . .
Mộc Ly chưa bao giờ biết, trên thế giới lại có một tên ngốc nghếch như thế, ngốc đến mức không cần mạng của mình, giống như bị trúng phải bùa mê, nhưng bản thân vẫn cố chấp giữ vững ý chí kiên cường chống đỡ mà không chịu buông tay, Mộc Ly lần đầu tiên cảm thấy rối ren vì hắn.
Mà hắn, tại giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, ánh mắt trợn to như hắc bảo thạch gắt gao nhìn nàng, dường như muốn khắc họa hình ảnh của nàng vào trong đó, mà đôi tay đặt trên eo nàng lại chưa từng buông lỏng, đây chính là cố chấp của hắn, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay.
Sau đó cứng rắn tách hai tay của Vũ Tiêu Nhiên từ trên người mình ra, không để ý tới vết máu trên tay vẫn chưa khô, Mộc Ly đặt hắn nằm dưới đất, hét lớn: "Có ai không! Hoàng thượng bị thương, bắt thích khách. . . Bắt thích khách. . . . . ."
Giọng nói của Mộc Ly nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, chỉ chốc lát sau các cung điện đều đèn đuốc sáng chưng, rất nhiều Cẩm y vệ xông đến Ngự Hoa Viên. Nhưng lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy Hoàng đế hôn mê nằm trên mặt đất, và một cây trâm bạc vẫn còn cắm trong bộ ngực hắn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mặt trời lên cao
Tương Tư các, Mộc Ly trằn trọc không yên, mất ngủ cả đêm, trời vừa hừng sáng, nàng bèn vội vã mặc quần áo đi qua đi lại trong phòng. Đêm qua, sau khi gọi thị vệ đến, nàng liền trốn vào một bụi rậm, tận mắt nhìn thấy hắn được thị vệ khiêng đi, mới ôm tâm trạng bất an trở lại Tương Tư các.
Nàng không phải không lo cho hắn, nàng cũng không phải là người vô tình thật sự, nàng cảm thấy mình có lỗi với hắn. Suy cho cùng vết thương đó, vẫn do nàng mà ra, thuốc mê cũng là nàng bỏ. Mặc dù không hoàn toàn là lỗi của nàng, nhưng tối thiểu có một nửa, là một tay nàng gây ra.
Mộc Ly rối rắm ở trong lòng, không biết mình có nên đi gặp hắn hay không, nhưng lấy lý do gì để đến đây, sau vài giờ tối hôm qua, dịch dung hoàn đã phát huy tác dụng, mặt của nàng biến trở về hình dạng ban đầu. Nàng như vậy, hắn có nhận ra không nhỉ?
Mộc Ly rối rắm suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, buổi sáng truyền đến tin tức Quốc chủ nước Phượng Lân đã tỉnh lại, buổi chiều, một đạo thánh chỉ chưa bao giờ có được ban ra hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Mộc Ly.