Nhưng trực giác nói cho Mộc Ly biết những lời này nhất định là nói với nàng, khẽ cau mày, Mộc Ly ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Hoàng Bùi ném tới.
Ánh mắt kia, vừa nghi ngờ vừa rối rắm, nó khiến Mộc Ly cực kì khó chịu, nàng làm gì sai sao? Mà mỗi người đều dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?
Mộc Ly cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, thân thể hơi run, một đám đều như vậy, thật đúng là muốn chống lại sức chịu đựng của Anh Mộc Ly nàng?
"Khuynh Thành cô nương, đi, Thánh thượng đang đợi đấy?" Nhìn Mộc Ly ngẩn người, Cao công công hắng giọng nhắc nhở một câu, nghiêng người, nhưng cũng không đi tiếp về phía trước.
Mộc Ly đi hai bước, nhìn Cao công công đứng ở một bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, chớp mắt không hiểu nói: "Cao công công, người không cần đi vào sao?"
Cao công công lúng túng cười nói: "Hoàng thượng không cho nô tài đi vào!" Ông cảm thấy mình rất oan, hoàng đế không cho ông vào, sao ông dám vào?!!
Thu xếp lại suy nghĩ, Mộc Ly đẩy nhẹ cửa chính Dưỡng Tâm điện ra, bước khẽ đi vào, người ở bên trong, nằm nghiêng trên giường rồng, tóc đen như mực lười nhác xõa tung trên vai, hắn nghiêng người đưa lưng về phía Mộc Ly, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt, hắn như vậy, lại càng khiến cho Mộc Ly hoảng sợ hơn.
"Khụ. . . Khụ. . . . . ." Hắng giọng một cái, Mộc Ly cố ý ho khan hai tiếng, để nhắc nhở vị Hoàng đế nào đó, sự tồn tại của Anh Mộc Ly nàng.
". . . . . ."
Mãi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng động, nhìn bóng lưng Vũ Tiêu Nhiên, Mộc Ly đánh trống trong lòng. Tốt xấu gì hắn cũng nên nói một câu, để cho nàng biết hắn rốt cuộc có ý gì. Cũng bởi vì không nói, chỉ để lại một bóng lưng cho Mộc Ly, mới khiến nàng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thần đèn chứng giám, nàng Anh Mộc Ly đời này chưa làm việc gì trái với lương tâm, hơn nữa luôn tuân thủ nguyên tắc. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhún nhường ba phần, người tái phạm lần nữa, ta đâm một cái, người còn phạm ta, tìm cách nhổ cỏ tận gốc. Cho nên có sai, cũng tuyệt không phải lỗi của nàng.
Lửa giận hừng hực tỏa ra ngoài, không nói lời nào, Mộc Ly bực mình nghĩ, đi tới bên cạnh một cái bàn chuẩn bị ngồi xuống thì vị Hoàng đế đại nhân vô lương nào đó lại lên tiếng.
Nhưng trực giác nói cho Mộc Ly biết những lời này nhất định là nói với nàng, khẽ cau mày, Mộc Ly ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Hoàng Bùi ném tới.
Ánh mắt kia, vừa nghi ngờ vừa rối rắm, nó khiến Mộc Ly cực kì khó chịu, nàng làm gì sai sao? Mà mỗi người đều dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?
Mộc Ly cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, thân thể hơi run, một đám đều như vậy, thật đúng là muốn chống lại sức chịu đựng của Anh Mộc Ly nàng?
"Khuynh Thành cô nương, đi, Thánh thượng đang đợi đấy?" Nhìn Mộc Ly ngẩn người, Cao công công hắng giọng nhắc nhở một câu, nghiêng người, nhưng cũng không đi tiếp về phía trước.
Mộc Ly đi hai bước, nhìn Cao công công đứng ở một bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, chớp mắt không hiểu nói: "Cao công công, người không cần đi vào sao?"
Cao công công lúng túng cười nói: "Hoàng thượng không cho nô tài đi vào!" Ông cảm thấy mình rất oan, hoàng đế không cho ông vào, sao ông dám vào?!!
Thu xếp lại suy nghĩ, Mộc Ly đẩy nhẹ cửa chính Dưỡng Tâm điện ra, bước khẽ đi vào, người ở bên trong, nằm nghiêng trên giường rồng, tóc đen như mực lười nhác xõa tung trên vai, hắn nghiêng người đưa lưng về phía Mộc Ly, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt, hắn như vậy, lại càng khiến cho Mộc Ly hoảng sợ hơn.
"Khụ. . . Khụ. . . . . ." Hắng giọng một cái, Mộc Ly cố ý ho khan hai tiếng, để nhắc nhở vị Hoàng đế nào đó, sự tồn tại của Anh Mộc Ly nàng.
". . . . . ."
Mãi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng động, nhìn bóng lưng Vũ Tiêu Nhiên, Mộc Ly đánh trống trong lòng. Tốt xấu gì hắn cũng nên nói một câu, để cho nàng biết hắn rốt cuộc có ý gì. Cũng bởi vì không nói, chỉ để lại một bóng lưng cho Mộc Ly, mới khiến nàng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thần đèn chứng giám, nàng Anh Mộc Ly đời này chưa làm việc gì trái với lương tâm, hơn nữa luôn tuân thủ nguyên tắc. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhún nhường ba phần, người tái phạm lần nữa, ta đâm một cái, người còn phạm ta, tìm cách nhổ cỏ tận gốc. Cho nên có sai, cũng tuyệt không phải lỗi của nàng.
Lửa giận hừng hực tỏa ra ngoài, không nói lời nào, Mộc Ly bực mình nghĩ, đi tới bên cạnh một cái bàn chuẩn bị ngồi xuống thì vị Hoàng đế đại nhân vô lương nào đó lại lên tiếng.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 124
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng trực giác nói cho Mộc Ly biết những lời này nhất định là nói với nàng, khẽ cau mày, Mộc Ly ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Hoàng Bùi ném tới.
Ánh mắt kia, vừa nghi ngờ vừa rối rắm, nó khiến Mộc Ly cực kì khó chịu, nàng làm gì sai sao? Mà mỗi người đều dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?
Mộc Ly cảm thấy lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, thân thể hơi run, một đám đều như vậy, thật đúng là muốn chống lại sức chịu đựng của Anh Mộc Ly nàng?
"Khuynh Thành cô nương, đi, Thánh thượng đang đợi đấy?" Nhìn Mộc Ly ngẩn người, Cao công công hắng giọng nhắc nhở một câu, nghiêng người, nhưng cũng không đi tiếp về phía trước.
Mộc Ly đi hai bước, nhìn Cao công công đứng ở một bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, chớp mắt không hiểu nói: "Cao công công, người không cần đi vào sao?"
Cao công công lúng túng cười nói: "Hoàng thượng không cho nô tài đi vào!" Ông cảm thấy mình rất oan, hoàng đế không cho ông vào, sao ông dám vào?!!
Thu xếp lại suy nghĩ, Mộc Ly đẩy nhẹ cửa chính Dưỡng Tâm điện ra, bước khẽ đi vào, người ở bên trong, nằm nghiêng trên giường rồng, tóc đen như mực lười nhác xõa tung trên vai, hắn nghiêng người đưa lưng về phía Mộc Ly, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt, hắn như vậy, lại càng khiến cho Mộc Ly hoảng sợ hơn.
"Khụ. . . Khụ. . . . . ." Hắng giọng một cái, Mộc Ly cố ý ho khan hai tiếng, để nhắc nhở vị Hoàng đế nào đó, sự tồn tại của Anh Mộc Ly nàng.
". . . . . ."
Mãi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng động, nhìn bóng lưng Vũ Tiêu Nhiên, Mộc Ly đánh trống trong lòng. Tốt xấu gì hắn cũng nên nói một câu, để cho nàng biết hắn rốt cuộc có ý gì. Cũng bởi vì không nói, chỉ để lại một bóng lưng cho Mộc Ly, mới khiến nàng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thần đèn chứng giám, nàng Anh Mộc Ly đời này chưa làm việc gì trái với lương tâm, hơn nữa luôn tuân thủ nguyên tắc. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhún nhường ba phần, người tái phạm lần nữa, ta đâm một cái, người còn phạm ta, tìm cách nhổ cỏ tận gốc. Cho nên có sai, cũng tuyệt không phải lỗi của nàng.
Lửa giận hừng hực tỏa ra ngoài, không nói lời nào, Mộc Ly bực mình nghĩ, đi tới bên cạnh một cái bàn chuẩn bị ngồi xuống thì vị Hoàng đế đại nhân vô lương nào đó lại lên tiếng.