Sau khi hiểu rõ, dường như có một sự nhức nhói vô hình nào đó không cách nào khống chế lan ra ở trong lòng, trái tim bắt đầu đau âm ỉ. Cái đau buốt ấy không phải do vết thương, mà đó chính là sự bi thương đang diễn ra ở trong lòng, đau đến không thể nói thành lời, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến tận xương tủy.
"Ngươi sao vậy?" Mộc Ly nhìn sắc mặt Vũ Tiêu Nhiên tái nhợt bất thường, không nhịn được nhảy dựng lên hoảng sợ hét to một tiếng, lại chỉ đổi lấy cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn.
Mộc Ly không hiểu, sao người này có thể thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Một khắc trước vẫn còn rống to với ngươi, một khắc sau, lại lạnh nhạt đến mức làm biếng nhìn tới ngươi. Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng cũng không cần nhìn hắn, nếu không phải hắn bị thương, mà vết thương đó hơn phân nửa là do mình tạo ra, còn lâu nàng mới ở lại đối diện với cái mặt than của hắn.
Tuy rằng gương mặt này rất tuấn tú, rất có hình dáng, đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ, thế nhưng toàn thân đều là hơi thở lạnh như băng, tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng có thể chống đỡ nổi. Suy cho cùng, ai lại nguyện ý cả ngày đối diện với một khối băng cơ chứ!
Mộc Ly thấy hắn không nói lời nào, không kiềm chế được tiến tới liếc mắt nhìn, Không nhìn còn đỡ, thấy rồi Mộc Ly nhịn không được hít sâu một hơi, chỉ thấy máu từ trong ngực chảy ra nhanh chóng nhiễm đỏ một mảng lớn áo lót màu trắng của người nằm trên giường rồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ngươi ngốc quá? Cứ như vậy ngươi vậy sẽ chết đó!" Không nhịn được hoảng sợ gào to, trông thấy Vũ Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích, Mộc Ly cảm thấy chưa từng gặp qua kẻ nào ngốc đến mức này, ai biết giữa sự lạnh lẽo không mang theo tình cảm của thiên tử trẻ tuổi, thực ra cũng có mầm mống si tình đấy chứ?!
Thế gian tình là vật chi, nàng thì chẳng thèm ngó tới, nhưng lại có người thượng cùng bích lạc, hạ tận hoàng tuyền!
"Ta đi gọi thái y cho ngươi." Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không đành lòng nhìn hắn như thế, Mộc Ly cảm giác lòng mình có một ít thương tiếc, vì vị Đế Vương ngoan tuyệt lạnh lẽo này, tuy vô tình nhưng lại si tình. Vì ai, tuổi trẻ vốn nên được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, lại bị người mình thân yêu nhất thiết kế âm mưu.
Nhưng mà, vừa mới cất bước, đã bị hắn mạnh mẽ kéo lại, Mộc Ly nâng mi, con ngươi như lưu ly mang theo nhàn nhạt thương yêu, khó hiểu nhìn hắn.
Sau khi hiểu rõ, dường như có một sự nhức nhói vô hình nào đó không cách nào khống chế lan ra ở trong lòng, trái tim bắt đầu đau âm ỉ. Cái đau buốt ấy không phải do vết thương, mà đó chính là sự bi thương đang diễn ra ở trong lòng, đau đến không thể nói thành lời, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến tận xương tủy.
"Ngươi sao vậy?" Mộc Ly nhìn sắc mặt Vũ Tiêu Nhiên tái nhợt bất thường, không nhịn được nhảy dựng lên hoảng sợ hét to một tiếng, lại chỉ đổi lấy cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn.
Mộc Ly không hiểu, sao người này có thể thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Một khắc trước vẫn còn rống to với ngươi, một khắc sau, lại lạnh nhạt đến mức làm biếng nhìn tới ngươi. Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng cũng không cần nhìn hắn, nếu không phải hắn bị thương, mà vết thương đó hơn phân nửa là do mình tạo ra, còn lâu nàng mới ở lại đối diện với cái mặt than của hắn.
Tuy rằng gương mặt này rất tuấn tú, rất có hình dáng, đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ, thế nhưng toàn thân đều là hơi thở lạnh như băng, tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng có thể chống đỡ nổi. Suy cho cùng, ai lại nguyện ý cả ngày đối diện với một khối băng cơ chứ!
Mộc Ly thấy hắn không nói lời nào, không kiềm chế được tiến tới liếc mắt nhìn, Không nhìn còn đỡ, thấy rồi Mộc Ly nhịn không được hít sâu một hơi, chỉ thấy máu từ trong ngực chảy ra nhanh chóng nhiễm đỏ một mảng lớn áo lót màu trắng của người nằm trên giường rồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ngươi ngốc quá? Cứ như vậy ngươi vậy sẽ chết đó!" Không nhịn được hoảng sợ gào to, trông thấy Vũ Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích, Mộc Ly cảm thấy chưa từng gặp qua kẻ nào ngốc đến mức này, ai biết giữa sự lạnh lẽo không mang theo tình cảm của thiên tử trẻ tuổi, thực ra cũng có mầm mống si tình đấy chứ?!
Thế gian tình là vật chi, nàng thì chẳng thèm ngó tới, nhưng lại có người thượng cùng bích lạc, hạ tận hoàng tuyền!
"Ta đi gọi thái y cho ngươi." Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không đành lòng nhìn hắn như thế, Mộc Ly cảm giác lòng mình có một ít thương tiếc, vì vị Đế Vương ngoan tuyệt lạnh lẽo này, tuy vô tình nhưng lại si tình. Vì ai, tuổi trẻ vốn nên được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, lại bị người mình thân yêu nhất thiết kế âm mưu.
Nhưng mà, vừa mới cất bước, đã bị hắn mạnh mẽ kéo lại, Mộc Ly nâng mi, con ngươi như lưu ly mang theo nhàn nhạt thương yêu, khó hiểu nhìn hắn.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 127
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi hiểu rõ, dường như có một sự nhức nhói vô hình nào đó không cách nào khống chế lan ra ở trong lòng, trái tim bắt đầu đau âm ỉ. Cái đau buốt ấy không phải do vết thương, mà đó chính là sự bi thương đang diễn ra ở trong lòng, đau đến không thể nói thành lời, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến tận xương tủy.
"Ngươi sao vậy?" Mộc Ly nhìn sắc mặt Vũ Tiêu Nhiên tái nhợt bất thường, không nhịn được nhảy dựng lên hoảng sợ hét to một tiếng, lại chỉ đổi lấy cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn.
Mộc Ly không hiểu, sao người này có thể thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Một khắc trước vẫn còn rống to với ngươi, một khắc sau, lại lạnh nhạt đến mức làm biếng nhìn tới ngươi. Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng cũng không cần nhìn hắn, nếu không phải hắn bị thương, mà vết thương đó hơn phân nửa là do mình tạo ra, còn lâu nàng mới ở lại đối diện với cái mặt than của hắn.
Tuy rằng gương mặt này rất tuấn tú, rất có hình dáng, đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ, thế nhưng toàn thân đều là hơi thở lạnh như băng, tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng có thể chống đỡ nổi. Suy cho cùng, ai lại nguyện ý cả ngày đối diện với một khối băng cơ chứ!
Mộc Ly thấy hắn không nói lời nào, không kiềm chế được tiến tới liếc mắt nhìn, Không nhìn còn đỡ, thấy rồi Mộc Ly nhịn không được hít sâu một hơi, chỉ thấy máu từ trong ngực chảy ra nhanh chóng nhiễm đỏ một mảng lớn áo lót màu trắng của người nằm trên giường rồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ngươi ngốc quá? Cứ như vậy ngươi vậy sẽ chết đó!" Không nhịn được hoảng sợ gào to, trông thấy Vũ Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích, Mộc Ly cảm thấy chưa từng gặp qua kẻ nào ngốc đến mức này, ai biết giữa sự lạnh lẽo không mang theo tình cảm của thiên tử trẻ tuổi, thực ra cũng có mầm mống si tình đấy chứ?!
Thế gian tình là vật chi, nàng thì chẳng thèm ngó tới, nhưng lại có người thượng cùng bích lạc, hạ tận hoàng tuyền!
"Ta đi gọi thái y cho ngươi." Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không đành lòng nhìn hắn như thế, Mộc Ly cảm giác lòng mình có một ít thương tiếc, vì vị Đế Vương ngoan tuyệt lạnh lẽo này, tuy vô tình nhưng lại si tình. Vì ai, tuổi trẻ vốn nên được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, lại bị người mình thân yêu nhất thiết kế âm mưu.
Nhưng mà, vừa mới cất bước, đã bị hắn mạnh mẽ kéo lại, Mộc Ly nâng mi, con ngươi như lưu ly mang theo nhàn nhạt thương yêu, khó hiểu nhìn hắn.