Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều chỉ có thể là quân cờ, câu nói ấy giống như cơn ác mộng luôn quấn lấy hắn, hắn mãi mãi sẽ không thể quên lời dặn dò của phụ hoàng trước khi lâm chung.
Nhiên nhi, nữ nhân trong thiên hạ này đều giống nhau, tất cả bọn họ chỉ có thể là quân cờ, con hãy nhớ lấy, tuyệt đối không thể động chân tình. . . Nếu không, ta ở dưới cửu tuyền, chết cũng không nhắm mắt. . . A. . . . . .
"A. . . . . ." Gào to một tiếng, âm thanh khàn khàn vang vọng cả Dưỡng Tâm điện, hai mắt hắn đỏ ngầu, một tay che cái trán đau đớn, lăn lộn trên giường rồng, vết thương ở ngực lần nữa bị nứt ra, máu đỏ xinh đẹp chảy ngược xuống, nhiễm đỏ căn phòng vắng vẻ, môi của hắn, tái nhợt không chút máu. . . . . .
Từng chuyện đã trải qua lần lượt hiện lên trong mắt hắn, lúc thì là một nữ tử tuyệt sắc, khi thì dừng lại trong tâm trí hắn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo của nữ tử nào đó, lúc thì là một nữ nữ có thân hình nhỏ nhắn yếu ớt nhưng lại quật cường. . . . . .
Đột nhiên hình ảnh chuyển một cái, gương mặt già nua nhưng vẫn không mất phần uy nghiêm dừng lại ngay trước mắt hắn, giọng nói giống như ác mộng dây dưa hắn, đến mức ngay cả thở cũng không nổi, hắn biết hắn đời này, sẽ không trốn thoát được sự trói buộc tâm hồn kia.
Nhắm mắt lại, hắn nhíu chặt mày, cuối cùng bởi vì không chịu được loại đau đớn này mà hôn mê tiếp.
Thời khắc hắn lâm vào mê mang, Huyền Thanh mang theo ngự y nối đuôi nhau tiến vào, lúc rời đi vốn là tức giận, nhưng vì lo lắng vết thương trên người hắn nên quay trở lại, lại không ngờ thấy được cục diện như thế.
Hai tay bên hông từ từ siết chặt lại, mình nên làm gì đây? Giết chết nữ tử đã khiến hắn đau khổ sao?
Bên ngoài cung điện, hoa rơi rực rỡ, Mộc Ly lần thứ hai bước đến chỗ này.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn u nhã biến ảo khôn lường, đến gần nhìn, bạch y nam tử tuyệt sắc, hoa rơi rực rỡ dưới tường rào, rõ ràng cùng một người, hoàn cảnh cũng giống nhau, nhưng Mộc Ly lại cảm thấy tiếng đàn lần này dường như có gì đó khác hơn lúc trước.
Cười khẽ, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, im lặng lắng nghe tiếng đàn khiến cho người ta an tâm, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, Mộc Ly hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên sảng khoái, thì ra thế gian vẫn có một nơi sạch sẽ như vậy.
Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều chỉ có thể là quân cờ, câu nói ấy giống như cơn ác mộng luôn quấn lấy hắn, hắn mãi mãi sẽ không thể quên lời dặn dò của phụ hoàng trước khi lâm chung.
Nhiên nhi, nữ nhân trong thiên hạ này đều giống nhau, tất cả bọn họ chỉ có thể là quân cờ, con hãy nhớ lấy, tuyệt đối không thể động chân tình. . . Nếu không, ta ở dưới cửu tuyền, chết cũng không nhắm mắt. . . A. . . . . .
"A. . . . . ." Gào to một tiếng, âm thanh khàn khàn vang vọng cả Dưỡng Tâm điện, hai mắt hắn đỏ ngầu, một tay che cái trán đau đớn, lăn lộn trên giường rồng, vết thương ở ngực lần nữa bị nứt ra, máu đỏ xinh đẹp chảy ngược xuống, nhiễm đỏ căn phòng vắng vẻ, môi của hắn, tái nhợt không chút máu. . . . . .
Từng chuyện đã trải qua lần lượt hiện lên trong mắt hắn, lúc thì là một nữ tử tuyệt sắc, khi thì dừng lại trong tâm trí hắn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo của nữ tử nào đó, lúc thì là một nữ nữ có thân hình nhỏ nhắn yếu ớt nhưng lại quật cường. . . . . .
Đột nhiên hình ảnh chuyển một cái, gương mặt già nua nhưng vẫn không mất phần uy nghiêm dừng lại ngay trước mắt hắn, giọng nói giống như ác mộng dây dưa hắn, đến mức ngay cả thở cũng không nổi, hắn biết hắn đời này, sẽ không trốn thoát được sự trói buộc tâm hồn kia.
Nhắm mắt lại, hắn nhíu chặt mày, cuối cùng bởi vì không chịu được loại đau đớn này mà hôn mê tiếp.
Thời khắc hắn lâm vào mê mang, Huyền Thanh mang theo ngự y nối đuôi nhau tiến vào, lúc rời đi vốn là tức giận, nhưng vì lo lắng vết thương trên người hắn nên quay trở lại, lại không ngờ thấy được cục diện như thế.
Hai tay bên hông từ từ siết chặt lại, mình nên làm gì đây? Giết chết nữ tử đã khiến hắn đau khổ sao?
Bên ngoài cung điện, hoa rơi rực rỡ, Mộc Ly lần thứ hai bước đến chỗ này.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn u nhã biến ảo khôn lường, đến gần nhìn, bạch y nam tử tuyệt sắc, hoa rơi rực rỡ dưới tường rào, rõ ràng cùng một người, hoàn cảnh cũng giống nhau, nhưng Mộc Ly lại cảm thấy tiếng đàn lần này dường như có gì đó khác hơn lúc trước.
Cười khẽ, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, im lặng lắng nghe tiếng đàn khiến cho người ta an tâm, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, Mộc Ly hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên sảng khoái, thì ra thế gian vẫn có một nơi sạch sẽ như vậy.