Sạch sẽ khiến cho người ta an tâm, sạch sẽ không có âm mưu tính toán, là bởi vì nơi này có một người thanh thuần như thế sao?
Một người như vậy, làm cho người ta vừa nhìn thấy nhịn không được muốn tới gần. Hay chỉ được nhìn từ xa vẫn sẽ cảm thấy ấm người, là bởi vì như vậy sao? Mộc Ly cũng không rõ, nhưng lại không thế khống chế bước chân đến gần hắn, có lẽ, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Mộc Ly mở to đôi mắt sáng chói như sao, hiện tại bị một bóng râm bao phủ, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được hơi thở ấm áp, lông mi như cánh bướm khẽ run, nàng ngước mắt nhìn bạch y nam tử tuyệt sắc, cười nhạt.
"Ta biết ngay nàng sẽ đến." Bạch y nam tử lạnh nhạt nhếch miệng, môi mỏng như hoa anh đào cong lên, đôi mắt màu xanh nhạt không chút che giấu sự vui sướng.
Chính là chân thật không che đậy như vậy, mới khiến Mộc Ly muốn đặt chân đến đây lần thứ hai.
"Sao huynh nhận ra ta?" Đây là khuôn mặt đã bị dịch dung, không phải là nhan sắc tuyệt trần lúc mới gặp, điểm này Mộc Ly cũng không quên, nàng cười nhạt, hờ hững như vậy, không cần tỏ vẻ kiên cường, không cần cố ý lạnh lẽo.
Xem ra lần trước, trước khi tới đây mặt nạ da người của nàng đã rớt ra, Mộc Ly thoáng cảm thấy thoải mái, như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn cố ý lừa gạt hắn.
Nam tử cười nhạt không nói, hơi cúi người, hai mắt màu xanh nhạt chống lại đôi mắt to sáng chói như ngọc lưu ly, bốn mắt giao nhau, hai người bèn nhìn nhau cười, đáp án không cần nói cũng biết, tất cả đều tồn tại trong con ngươi màu nhạt kia.
Ánh mắt làm cho người ta an tâm như thế, phối hợp ăn ý như thế, không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, hai bên đều đã sáng tỏ.
"Ta tới uống trà, huynh để ta đứng như vậy sao? Đây chính là đạo đãi khách của huynh? Vậy Anh Mộc Ly ta lần sau cũng không dám đến đâu." Môi đỏ mọng cong nhẹ, Mộc Ly bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa mười phần hài hước.
"Nha đầu ngốc, ta tên là Vô Ức, bên kia có một cái đình, tự mình đi tới đó ngồi." Sao Vô Ức có thể không hiểu chút ít tâm tư này của Mộc Ly? Hắn cũng không khách sáo, chỉ vào phương hướng hoa rụng ở phía Tây, ý bảo Mộc Ly tự mình đi qua.
Vô Ức. . . Không nhớ lại. . . . . . Cuộc sống không như ý đến 89%, nếu như thật sự không nhớ lại, vậy thì sẽ ra sao đây?
Sạch sẽ khiến cho người ta an tâm, sạch sẽ không có âm mưu tính toán, là bởi vì nơi này có một người thanh thuần như thế sao?
Một người như vậy, làm cho người ta vừa nhìn thấy nhịn không được muốn tới gần. Hay chỉ được nhìn từ xa vẫn sẽ cảm thấy ấm người, là bởi vì như vậy sao? Mộc Ly cũng không rõ, nhưng lại không thế khống chế bước chân đến gần hắn, có lẽ, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Mộc Ly mở to đôi mắt sáng chói như sao, hiện tại bị một bóng râm bao phủ, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được hơi thở ấm áp, lông mi như cánh bướm khẽ run, nàng ngước mắt nhìn bạch y nam tử tuyệt sắc, cười nhạt.
"Ta biết ngay nàng sẽ đến." Bạch y nam tử lạnh nhạt nhếch miệng, môi mỏng như hoa anh đào cong lên, đôi mắt màu xanh nhạt không chút che giấu sự vui sướng.
Chính là chân thật không che đậy như vậy, mới khiến Mộc Ly muốn đặt chân đến đây lần thứ hai.
"Sao huynh nhận ra ta?" Đây là khuôn mặt đã bị dịch dung, không phải là nhan sắc tuyệt trần lúc mới gặp, điểm này Mộc Ly cũng không quên, nàng cười nhạt, hờ hững như vậy, không cần tỏ vẻ kiên cường, không cần cố ý lạnh lẽo.
Xem ra lần trước, trước khi tới đây mặt nạ da người của nàng đã rớt ra, Mộc Ly thoáng cảm thấy thoải mái, như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn cố ý lừa gạt hắn.
Nam tử cười nhạt không nói, hơi cúi người, hai mắt màu xanh nhạt chống lại đôi mắt to sáng chói như ngọc lưu ly, bốn mắt giao nhau, hai người bèn nhìn nhau cười, đáp án không cần nói cũng biết, tất cả đều tồn tại trong con ngươi màu nhạt kia.
Ánh mắt làm cho người ta an tâm như thế, phối hợp ăn ý như thế, không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, hai bên đều đã sáng tỏ.
"Ta tới uống trà, huynh để ta đứng như vậy sao? Đây chính là đạo đãi khách của huynh? Vậy Anh Mộc Ly ta lần sau cũng không dám đến đâu." Môi đỏ mọng cong nhẹ, Mộc Ly bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa mười phần hài hước.
"Nha đầu ngốc, ta tên là Vô Ức, bên kia có một cái đình, tự mình đi tới đó ngồi." Sao Vô Ức có thể không hiểu chút ít tâm tư này của Mộc Ly? Hắn cũng không khách sáo, chỉ vào phương hướng hoa rụng ở phía Tây, ý bảo Mộc Ly tự mình đi qua.
Vô Ức. . . Không nhớ lại. . . . . . Cuộc sống không như ý đến %, nếu như thật sự không nhớ lại, vậy thì sẽ ra sao đây?