Mộc Ly mê mang, nhớ tới vị thiên tử cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia, nhớ tới hắn đối với người gọi là ‘Nguyệt Như Băng’ gì đó cố chấp chết không buông tay, nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt kia, trong lòng không khỏi hơi buồn buồn, nhất thời hai người cùng rơi vào trạng thái im lặng.
"Ly Ly, huynh. . . Cũng không biết người thân của huynh ở đâu, năm tháng trước, sau khi huynh tỉnh lại đã ở chỗ này, Vô Ức. . . Là tên huynh tự đặt cho mình. . . . . ." Bởi vì không có bất kỳ trí nhớ nào, cho nên đặt tên là Vô Ức. Vô Ức nhanh chống lấy lại tinh thần, dùng mấy câu đơn giản để tường thuật lại những chuyện đã xảy ra cách đây năm tháng. Chẳng qua trong giọng nói vẫn loáng thoáng một ít phiền muộn.
Không cần nói quá rõ ràng, Mộc Ly cũng đã hiểu, sự mờ mịt và trống rỗng dâng lên trong con ngươi màu xanh nhạt ấy đã chứng minh tất cả. Nàng không khỏi nghĩ, nếu không phải bị mất trí nhớ, thì đôi mắt kia có chân thật như vậy không? Bọn họ sẽ gặp nhau ở chỗ này sao?
Lập tức không chỉ suy đoán thân phận Vô Ức mà nàng còn cố tìm ra nguyên nhân. Ân oán giang hồ? Âm mưu hoàng thất? Tình địch mưu sát?
"Ức, sau này ta chính là người thân của huynh." Không suy nghĩ nhiều, Mộc Ly vươn tay, đặt tay mình chồng lên bàn tay to của Vô Ức, cọ xát giữa lòng bàn tay, có thể cảm thấy trên tay Vô Ức có vết chai mờ nhạt.
Xúc động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của Mộc Ly, trong tròng mắt màu xanh nhạt của Vô Ức thoáng hiện lên từng đợt sóng lăn tăn. Lục y nữ tử đứng đơn độc một mình, ánh mắt kiên định chân thành, cái nhìn kia, sẽ mãi đi theo y suốt cuộc đời này, bởi vì đây chính là nữ tử đầu tiên khiến cho y cảm thấy ấm áp.
Mặt trời chiều ngã về Tây, Mộc Ly leo tường trở về hoàng cung, lúc này sắc trời đã nhuộm cả hoàng cung Phượng Lân thành một màu vàng chói chang, nàng bước rón rén vào Tương Tư các, trong đầu không ngừng suy nghĩ có nên đến xem tình trạng của tên bạo quân đó không, mình đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết thương thế của hắn ra sao rồi.
Nếu như vậy, vậy thì không bằng, đi xem hắn một chút . . . . . .
Mộc Ly nghĩ đến đó, chân bước nhanh hơn, ngây ngô đi tới cửa Tương Tư các nhưng lại bị trận thế trước mắt làm cho đầu óc choáng váng.
Mộc Ly mê mang, nhớ tới vị thiên tử cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia, nhớ tới hắn đối với người gọi là ‘Nguyệt Như Băng’ gì đó cố chấp chết không buông tay, nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt kia, trong lòng không khỏi hơi buồn buồn, nhất thời hai người cùng rơi vào trạng thái im lặng.
"Ly Ly, huynh. . . Cũng không biết người thân của huynh ở đâu, năm tháng trước, sau khi huynh tỉnh lại đã ở chỗ này, Vô Ức. . . Là tên huynh tự đặt cho mình. . . . . ." Bởi vì không có bất kỳ trí nhớ nào, cho nên đặt tên là Vô Ức. Vô Ức nhanh chống lấy lại tinh thần, dùng mấy câu đơn giản để tường thuật lại những chuyện đã xảy ra cách đây năm tháng. Chẳng qua trong giọng nói vẫn loáng thoáng một ít phiền muộn.
Không cần nói quá rõ ràng, Mộc Ly cũng đã hiểu, sự mờ mịt và trống rỗng dâng lên trong con ngươi màu xanh nhạt ấy đã chứng minh tất cả. Nàng không khỏi nghĩ, nếu không phải bị mất trí nhớ, thì đôi mắt kia có chân thật như vậy không? Bọn họ sẽ gặp nhau ở chỗ này sao?
Lập tức không chỉ suy đoán thân phận Vô Ức mà nàng còn cố tìm ra nguyên nhân. Ân oán giang hồ? Âm mưu hoàng thất? Tình địch mưu sát?
"Ức, sau này ta chính là người thân của huynh." Không suy nghĩ nhiều, Mộc Ly vươn tay, đặt tay mình chồng lên bàn tay to của Vô Ức, cọ xát giữa lòng bàn tay, có thể cảm thấy trên tay Vô Ức có vết chai mờ nhạt.
Xúc động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của Mộc Ly, trong tròng mắt màu xanh nhạt của Vô Ức thoáng hiện lên từng đợt sóng lăn tăn. Lục y nữ tử đứng đơn độc một mình, ánh mắt kiên định chân thành, cái nhìn kia, sẽ mãi đi theo y suốt cuộc đời này, bởi vì đây chính là nữ tử đầu tiên khiến cho y cảm thấy ấm áp.
Mặt trời chiều ngã về Tây, Mộc Ly leo tường trở về hoàng cung, lúc này sắc trời đã nhuộm cả hoàng cung Phượng Lân thành một màu vàng chói chang, nàng bước rón rén vào Tương Tư các, trong đầu không ngừng suy nghĩ có nên đến xem tình trạng của tên bạo quân đó không, mình đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết thương thế của hắn ra sao rồi.
Nếu như vậy, vậy thì không bằng, đi xem hắn một chút . . . . . .
Mộc Ly nghĩ đến đó, chân bước nhanh hơn, ngây ngô đi tới cửa Tương Tư các nhưng lại bị trận thế trước mắt làm cho đầu óc choáng váng.