Xem ra cuộc sống sau này sẽ không thể bình yên rồi, cũng không có ai tinh toán thái bình, chỉ vì có muốn cũng chưa chắc đã được.
"Đi." Không đợi Cao công công mở miệng, Mộc Ly nhăn cái mũi nhỏ, đứng lên từ trên ghế quý phi dứt khoát đi ra ngoài.
"Khuynh Thành cô nương." Cao công công gọi nhỏ một tiếng, hai tròng mắt thoáng qua sự lo lắng. Mộc Ly lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, nàng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, bày tỏ sự biết ơn, mặc niệm trong lòng, sẽ để cho bão táp càng tới mãnh liệt hơn nữa.
Mộc Ly đi một mạch từ Tương Tư các tới, không khỏi hứng lấy ánh mắt khinh bỉ của một số cung nữ. Từ sau chuyện phế hậu lần trước, ban ngày Mộc Ly không bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng nếu muốn tản bộ, thì sẽ chọn lúc đêm khuya yên tĩnh. Hiện tại cũng khó trách mọi người dùng ánh mắt như thế để nhìn mình.
Dù sao nửa tháng trước vẫn là Tây Cung Hoàng hậu, mặc dù nói vị Hoàng hậu này không được sủng ái, nhưng ít nhất còn tồn tại một cái danh hiệu. Mà lúc này, cái gì cũng không có, hơn nữa còn gánh lấy tội danh sát hại hoàng tử chưa ra đời. Từ đó có thể hiểu nguyên nhân vì sao có những thứ ánh mắt khinh bỉ như vậy.
Mộc Ly ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, miệng luôn nở nụ cười lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không hề bị những ánh mắt đó quấy nhiễu. Ngược lại, nàng còn rất tùy ý tự tại, nàng càng tự tại, những người khác lại càng không cam lòng.
Lúc đến Dưỡng Tâm điện, Cao công công và bọn nô tài cũng theo chân Mộc Ly, mà không phải là một mình Mộc Ly đơn độc đi vào.
"Hoàng thượng vạn tuế, Quý phi nương nương thiên tuế." Dập đầu, hành lễ, âm thanh nhất trí chỉnh tề, Mộc Ly và đám cung nữ nô tài một giọt nước cũng không lọt. Chẳng qua khi nghe đến đoạn Quý phi thiên tuế trong lòng hơi sợ, nhưng không quá lớn. Xem ra thương thế của hắn khôi phục không tệ, nếu không, sao có thể phong lưu khoái hoạt nhanh như vậy?
"Đứng lên" Chỉ với hai chữ lạnh nhạt, nghe không ra bất kỳ cảm xúc và dao động nào, lại có thể khiến người ta rét lạnh đến tận xương tủy.
"Tạ hoàng thượng." Lễ xong, Mộc Ly và đám nô tài cúi đầu đứng vào một bên, chờ vị thiên tử cao cao tại thượng nào đó ra lệnh.
"Cung nữ tự ý xuất cung xử phạt thế nào?" Không bao lâu sau, giọng nói lạnh lùng ấy vang lên lần nữa, Mộc Ly nhíu chặt mày mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể đoán được chuyện sẽ phát sinh tiếp théo.
Xem ra cuộc sống sau này sẽ không thể bình yên rồi, cũng không có ai tinh toán thái bình, chỉ vì có muốn cũng chưa chắc đã được.
"Đi." Không đợi Cao công công mở miệng, Mộc Ly nhăn cái mũi nhỏ, đứng lên từ trên ghế quý phi dứt khoát đi ra ngoài.
"Khuynh Thành cô nương." Cao công công gọi nhỏ một tiếng, hai tròng mắt thoáng qua sự lo lắng. Mộc Ly lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, nàng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, bày tỏ sự biết ơn, mặc niệm trong lòng, sẽ để cho bão táp càng tới mãnh liệt hơn nữa.
Mộc Ly đi một mạch từ Tương Tư các tới, không khỏi hứng lấy ánh mắt khinh bỉ của một số cung nữ. Từ sau chuyện phế hậu lần trước, ban ngày Mộc Ly không bước ra khỏi cửa, thỉnh thoảng nếu muốn tản bộ, thì sẽ chọn lúc đêm khuya yên tĩnh. Hiện tại cũng khó trách mọi người dùng ánh mắt như thế để nhìn mình.
Dù sao nửa tháng trước vẫn là Tây Cung Hoàng hậu, mặc dù nói vị Hoàng hậu này không được sủng ái, nhưng ít nhất còn tồn tại một cái danh hiệu. Mà lúc này, cái gì cũng không có, hơn nữa còn gánh lấy tội danh sát hại hoàng tử chưa ra đời. Từ đó có thể hiểu nguyên nhân vì sao có những thứ ánh mắt khinh bỉ như vậy.
Mộc Ly ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, miệng luôn nở nụ cười lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không hề bị những ánh mắt đó quấy nhiễu. Ngược lại, nàng còn rất tùy ý tự tại, nàng càng tự tại, những người khác lại càng không cam lòng.
Lúc đến Dưỡng Tâm điện, Cao công công và bọn nô tài cũng theo chân Mộc Ly, mà không phải là một mình Mộc Ly đơn độc đi vào.
"Hoàng thượng vạn tuế, Quý phi nương nương thiên tuế." Dập đầu, hành lễ, âm thanh nhất trí chỉnh tề, Mộc Ly và đám cung nữ nô tài một giọt nước cũng không lọt. Chẳng qua khi nghe đến đoạn Quý phi thiên tuế trong lòng hơi sợ, nhưng không quá lớn. Xem ra thương thế của hắn khôi phục không tệ, nếu không, sao có thể phong lưu khoái hoạt nhanh như vậy?
"Đứng lên" Chỉ với hai chữ lạnh nhạt, nghe không ra bất kỳ cảm xúc và dao động nào, lại có thể khiến người ta rét lạnh đến tận xương tủy.
"Tạ hoàng thượng." Lễ xong, Mộc Ly và đám nô tài cúi đầu đứng vào một bên, chờ vị thiên tử cao cao tại thượng nào đó ra lệnh.
"Cung nữ tự ý xuất cung xử phạt thế nào?" Không bao lâu sau, giọng nói lạnh lùng ấy vang lên lần nữa, Mộc Ly nhíu chặt mày mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể đoán được chuyện sẽ phát sinh tiếp théo.