Xem ra hắn đã biết mình tự ý xuất cung rồi, chẳng qua có cần phải khua chiên giống trống như vậy không? Cố ý không cho mình đường sống đây mà!
"Hoàng thượng, nặng thì, trục xuất khỏi cung, nhẹ thì, quở trách bốn mươi trượng." Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một ít quyến rũ, như tiếng ngọc chạm vào nhau. Tô quý phi khẽ híp mắt, cướp lời của Cao công công lên tiếng trước.
Mộc Ly nguy hiểm nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua Hoàng đế ngồi ở chủ vị mặt không vẻ gì, cùng ngồi ở bên cạnh là Tô quý phi đang cười vui vẻ, mắt to sáng chói như lưu ly thoáng qua sự mỉa mai. Ngay sau đó, lại nhanh chóng cúi đầu, xem ra có người muốn chỉnh mình!
"Vậy sao?" Tròng mắt đen thâm trầm của Vũ Tiêu Nhiên không thể không dò xét nhìn lướt qua nữ tử đang đứng ở bên dưới, lạnh lẽo bình thản, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại đúng một giây trên người nàng, sau đó mới mở miệng hỏi Cao công công.
"Bẩm hoàng thượng, nặng thì, trục xuất khỏi cung, nhẹ thì, quở trách 20 trượng." Cao công công cung kính cúi thấp đầu, đi bước nhỏ lên phía trước, sau khi nói xong, lại cung kính trở về đứng nguyên tại chỗ.
"Xem ra nô tì đã nhớ nhầm rồi!" Tô quý phi khẽ mỉm cười với Hoàng đế, chỉ có thể chịu ấm ức âm thầm trừng mắt liếc Cao công công.
"Nhan Khuynh Thành, ngươi có muốn giải thích gì với trẫm không?" Vũ Tiêu Nhiên đứng lên rời khỏi ghế dựa đi tới bên cạnh Mộc Ly, một đôi mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống nàng, lời truy vấn rõ ràng không hợp với lẽ thường, rồi lại không hề gợn sóng.
Giải thích? Giải thích có ích sao? Có thể giải thích sao? Mộc Ly buồn cười, tạo ra trận thế lớn như vậy để cho nàng nhìn, nếu không làm một chút gì đó, hắn há có thể cam tâm ư?
Cảm nhận được dòng khí lạnh đang lưu chuyển trước người, Mộc Ly khẽ nắm chặt quả đấm, tiếp theo miệng nàng nhẹ nhàng bật ra mấy chữ: "Bẩm hoàng thượng, không có."
Không có, thật sự không có, việc giải thích quan trọng vậy sao? Một vị thiên tử cao cao tại thượng, xử phạt một cung nữ, cần gì phải giải thích chứ!
"Là ai không có?" Bình thản phun ra mấy cái chữ, nhưng lại lạnh lẽo như băng, lạnh đến mức thậm chí có thể đông thành băng.
Mộc Ly hơi ngẩn ra, trong lòng biết hắn cố ý làm khó mình, một chữ ‘ta’ vừa định thoát ra khỏi miệng, vội vàng sửa thành: "Nô tỳ."
Nô tỳ sao, lần này thật trở thành nô tỳ rồi, còn do chính miệng mình thừa nhận, chẳng qua tại sao lại có cảm giác lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ bên ngoài tuyết đã rơi. . . . .
Xem ra hắn đã biết mình tự ý xuất cung rồi, chẳng qua có cần phải khua chiên giống trống như vậy không? Cố ý không cho mình đường sống đây mà!
"Hoàng thượng, nặng thì, trục xuất khỏi cung, nhẹ thì, quở trách bốn mươi trượng." Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một ít quyến rũ, như tiếng ngọc chạm vào nhau. Tô quý phi khẽ híp mắt, cướp lời của Cao công công lên tiếng trước.
Mộc Ly nguy hiểm nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua Hoàng đế ngồi ở chủ vị mặt không vẻ gì, cùng ngồi ở bên cạnh là Tô quý phi đang cười vui vẻ, mắt to sáng chói như lưu ly thoáng qua sự mỉa mai. Ngay sau đó, lại nhanh chóng cúi đầu, xem ra có người muốn chỉnh mình!
"Vậy sao?" Tròng mắt đen thâm trầm của Vũ Tiêu Nhiên không thể không dò xét nhìn lướt qua nữ tử đang đứng ở bên dưới, lạnh lẽo bình thản, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại đúng một giây trên người nàng, sau đó mới mở miệng hỏi Cao công công.
"Bẩm hoàng thượng, nặng thì, trục xuất khỏi cung, nhẹ thì, quở trách trượng." Cao công công cung kính cúi thấp đầu, đi bước nhỏ lên phía trước, sau khi nói xong, lại cung kính trở về đứng nguyên tại chỗ.
"Xem ra nô tì đã nhớ nhầm rồi!" Tô quý phi khẽ mỉm cười với Hoàng đế, chỉ có thể chịu ấm ức âm thầm trừng mắt liếc Cao công công.
"Nhan Khuynh Thành, ngươi có muốn giải thích gì với trẫm không?" Vũ Tiêu Nhiên đứng lên rời khỏi ghế dựa đi tới bên cạnh Mộc Ly, một đôi mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống nàng, lời truy vấn rõ ràng không hợp với lẽ thường, rồi lại không hề gợn sóng.
Giải thích? Giải thích có ích sao? Có thể giải thích sao? Mộc Ly buồn cười, tạo ra trận thế lớn như vậy để cho nàng nhìn, nếu không làm một chút gì đó, hắn há có thể cam tâm ư?
Cảm nhận được dòng khí lạnh đang lưu chuyển trước người, Mộc Ly khẽ nắm chặt quả đấm, tiếp theo miệng nàng nhẹ nhàng bật ra mấy chữ: "Bẩm hoàng thượng, không có."
Không có, thật sự không có, việc giải thích quan trọng vậy sao? Một vị thiên tử cao cao tại thượng, xử phạt một cung nữ, cần gì phải giải thích chứ!
"Là ai không có?" Bình thản phun ra mấy cái chữ, nhưng lại lạnh lẽo như băng, lạnh đến mức thậm chí có thể đông thành băng.
Mộc Ly hơi ngẩn ra, trong lòng biết hắn cố ý làm khó mình, một chữ ‘ta’ vừa định thoát ra khỏi miệng, vội vàng sửa thành: "Nô tỳ."
Nô tỳ sao, lần này thật trở thành nô tỳ rồi, còn do chính miệng mình thừa nhận, chẳng qua tại sao lại có cảm giác lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ bên ngoài tuyết đã rơi. . . . .