"Dẫn đi, đánh 20 trượng." Chỉ với mấy chữ ngắn gọn và nhẹ nhàng. Nhưng được thốt ra từ trọng miệng Vũ Tiêu Nhiên lại quyết định số phận của Mộc Ly. Một cơn gió lạnh thoáng qua, hắn đã ngồi trở lại trên Long ỷ, mà nàng, cả trái tim cũng đã lạnh lẽo tự bao giờ.
Lúc thị vệ đến dẫn nàng đi xuống chịu phạt, nàng không hề nói bất cứ lời nào, cũng không phản kháng, từ đầu tới cuối, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua đôi con ngươi sáng chói như lưu ly kia, đã bớt đi mấy phần độ ấm, nhiều hơn sự mỉa mai.
Đánh 20 trượng sao? Con số này đối với Anh Mộc Ly, một người thân là hình cảnh quốc tế mà nói, có đáng là gì. Trước kia tại thời điểm thi hành nhiệm vụ, cực khổ nào mà nàng chưa từng trải qua chứ? Còn có thể sợ chuyện này sao? Nhưng mà bây giờ nàng không có năng lực phản kháng, đành phải lực bất tòng tâm thế thôi.
Lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng đi theo thị vệ, cảm nhận được nụ cười của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, nữ nhân này, tại sao có thể như vậy nhỉ?
Trước đây ngay cả hắn là hoàng đế nàng còn dám chống đối, hôm nay sao lại ngoan ngoãn chịu phạt như vậy? Định diễn khổ nhục kế sao? À. . . . . .
Mộc Ly nằm sấp trên ghế dài, mặc cho từng đợt gậy giáng xuống cùng với một vài ánh mắt hả hê rơi vào trên người mình, nàng vẫn không hề phát ra tí âm thanh nào.
Tại thời điểm gậy đầu tiên rơi xuống, nàng không hề cảm thấy đau, dần dần, số trượng ngày càng nhiều, Mộc Ly cảm nhận được có một nỗi đau đang thấm từ trong xương ra ngoài, đáng chết, sao nàng có thể quên, thể chất của Nhan Khuynh Thành và mình, quả thật chính là một trời một vực, một ở trên trời, một ở dưới đất.
Hai tay nắm chặt mép ghế, móng tay Mộc Ly cắm thật sâu vào, chỗ bị đánh đã sớm tê dại, nhưng nàng vẫn chưa từng nhăn mày dù chỉ một cái, cũng chưa từng kêu đau. Chỉ là từ lực đạo ngày càng mạnh của hai thị vệ, nàng ngẩng đầu, nheo mắt lại đánh giá hai tên này một chút.
Mình bị đánh, nếu như ngay cả người đánh mình là ai cũng không biết, chẳng phải đã quá thất bại sao?
Nhưng, dường như bọn họ cũng là nghe lệnh người khác? Mà người nào, chính là vị thiên tử cao cao tại thượng kia đó đấy!
Rốt cuộc, lúc gậy cuối cùng buông xuống, Mộc Ly cảm thấy rất may mắn vì đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo, ít nhất cũng không bị té xỉu?!!
"Dẫn đi, đánh trượng." Chỉ với mấy chữ ngắn gọn và nhẹ nhàng. Nhưng được thốt ra từ trọng miệng Vũ Tiêu Nhiên lại quyết định số phận của Mộc Ly. Một cơn gió lạnh thoáng qua, hắn đã ngồi trở lại trên Long ỷ, mà nàng, cả trái tim cũng đã lạnh lẽo tự bao giờ.
Lúc thị vệ đến dẫn nàng đi xuống chịu phạt, nàng không hề nói bất cứ lời nào, cũng không phản kháng, từ đầu tới cuối, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua đôi con ngươi sáng chói như lưu ly kia, đã bớt đi mấy phần độ ấm, nhiều hơn sự mỉa mai.
Đánh trượng sao? Con số này đối với Anh Mộc Ly, một người thân là hình cảnh quốc tế mà nói, có đáng là gì. Trước kia tại thời điểm thi hành nhiệm vụ, cực khổ nào mà nàng chưa từng trải qua chứ? Còn có thể sợ chuyện này sao? Nhưng mà bây giờ nàng không có năng lực phản kháng, đành phải lực bất tòng tâm thế thôi.
Lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng đi theo thị vệ, cảm nhận được nụ cười của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, nữ nhân này, tại sao có thể như vậy nhỉ?
Trước đây ngay cả hắn là hoàng đế nàng còn dám chống đối, hôm nay sao lại ngoan ngoãn chịu phạt như vậy? Định diễn khổ nhục kế sao? À. . . . . .
Mộc Ly nằm sấp trên ghế dài, mặc cho từng đợt gậy giáng xuống cùng với một vài ánh mắt hả hê rơi vào trên người mình, nàng vẫn không hề phát ra tí âm thanh nào.
Tại thời điểm gậy đầu tiên rơi xuống, nàng không hề cảm thấy đau, dần dần, số trượng ngày càng nhiều, Mộc Ly cảm nhận được có một nỗi đau đang thấm từ trong xương ra ngoài, đáng chết, sao nàng có thể quên, thể chất của Nhan Khuynh Thành và mình, quả thật chính là một trời một vực, một ở trên trời, một ở dưới đất.
Hai tay nắm chặt mép ghế, móng tay Mộc Ly cắm thật sâu vào, chỗ bị đánh đã sớm tê dại, nhưng nàng vẫn chưa từng nhăn mày dù chỉ một cái, cũng chưa từng kêu đau. Chỉ là từ lực đạo ngày càng mạnh của hai thị vệ, nàng ngẩng đầu, nheo mắt lại đánh giá hai tên này một chút.
Mình bị đánh, nếu như ngay cả người đánh mình là ai cũng không biết, chẳng phải đã quá thất bại sao?
Nhưng, dường như bọn họ cũng là nghe lệnh người khác? Mà người nào, chính là vị thiên tử cao cao tại thượng kia đó đấy!
Rốt cuộc, lúc gậy cuối cùng buông xuống, Mộc Ly cảm thấy rất may mắn vì đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo, ít nhất cũng không bị té xỉu?!!