Thất vọng đau khổ sao? Cũng không đến nỗi đó, bởi vì giờ phút này càng làm cho trái tim nàng băng giá hơn, đột nhiên nhớ tới nam tử ấm áp nọ.
Khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nhưng lại mang theo tràn ngập chua sót. Ức, xin hãy tha thứ cho ta. Sau này ta không thể đi tìm huynh, tối thiểu trước mắt không thể!
Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm lơ đãng quét về phía nàng, đồng tử chợt co rụt lại, nhưng vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Hoàng thượng. . . Ăn nhiều một chút, đây là canh gà người thích ăn nhất, nô tì cố ý phân phó Ngự Thiện Phòng làm đấy." Hoa Liên Hinh lặng lẽ nhìn lướt qua nơi Mộc Ly đang đứng, mắt phượng hiện lên vẻ hả hê, nàng cười duyên gấp thức ăn cho Hoàng đế, thân thể mềm yếu không xương, thuận thế xích lại gần thánh giá.
"Ái phi, nàng cũng nên ăn nhiều một chút." Môi mỏng treo một nụ cười dịu dàng, Vũ Tiêu Thiên tự nhiên ôm chầm thân thể Tô Liên Hinh đưa tới, ánh mắt vẫn hướng về phía Mộc Ly đang cúi đầu đứng nhàn nhã, làm sao cũng không nhìn rõ được nét mặt của nàng.
"Toàn bộ các người, tất cả đều ngẩng đầu lên cho trẫm." Không để ý đến món ăn Tô Liên Hinh đưa tới, hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói đủ để bọn nô tài nghe được rõ ràng, dứt lời, hắn cúi đầu, nhìn Tô Liên Hinh trong ngực cười dịu dàng.
Tô Liên Hinh cười duyên một tiếng, đánh nhẹ vào lồng ngực tráng kiện của hắn, gương mặt tuyệt sắc đỏ ửng. Lúc cúi đầu thoáng qua sự không cam lòng, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.
Sao nàng có thể cam tâm? Nam nhân mình nhung nhớ trong lòng không phải là người bên cạnh này, mà là một người khác, nhưng nàng cũng chẳng thể làm gì, không thể tự thoát ra được, khổ sở, trong nháy mắt bắn vọt vào cả trái tim nàng. Nhưng nàng vẫn phải cười, chỉ là nụ cười này có hai phần cứng ngắc.
Chỉ một thoáng, tất cả nô tài trong điện đều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ sợ sơ ý một chút, đầu sẽ dọn nhà khỏi thân thể. Hoàng đế của bọn họ thật sự là người rất khó suy đoán, mặc dù đã hầu hạ mấy năm, nhưng vẫn không biết lúc nào hắn sẽ làm chuyện gì.
Khi tất cả mọi người đều nghe lệnh ngẩng đầu lên, lại duy nhất có một cái đầu nhỏ vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu. Tròng mắt đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên khóa chặt nàng, nàng ấy đang làm gì vậy? Tại sao không ngẩng đầu lên? Chẳng lẽ bắt đầu phản kháng rồi sao?
Thất vọng đau khổ sao? Cũng không đến nỗi đó, bởi vì giờ phút này càng làm cho trái tim nàng băng giá hơn, đột nhiên nhớ tới nam tử ấm áp nọ.
Khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nhưng lại mang theo tràn ngập chua sót. Ức, xin hãy tha thứ cho ta. Sau này ta không thể đi tìm huynh, tối thiểu trước mắt không thể!
Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm lơ đãng quét về phía nàng, đồng tử chợt co rụt lại, nhưng vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Hoàng thượng. . . Ăn nhiều một chút, đây là canh gà người thích ăn nhất, nô tì cố ý phân phó Ngự Thiện Phòng làm đấy." Hoa Liên Hinh lặng lẽ nhìn lướt qua nơi Mộc Ly đang đứng, mắt phượng hiện lên vẻ hả hê, nàng cười duyên gấp thức ăn cho Hoàng đế, thân thể mềm yếu không xương, thuận thế xích lại gần thánh giá.
"Ái phi, nàng cũng nên ăn nhiều một chút." Môi mỏng treo một nụ cười dịu dàng, Vũ Tiêu Thiên tự nhiên ôm chầm thân thể Tô Liên Hinh đưa tới, ánh mắt vẫn hướng về phía Mộc Ly đang cúi đầu đứng nhàn nhã, làm sao cũng không nhìn rõ được nét mặt của nàng.
"Toàn bộ các người, tất cả đều ngẩng đầu lên cho trẫm." Không để ý đến món ăn Tô Liên Hinh đưa tới, hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói đủ để bọn nô tài nghe được rõ ràng, dứt lời, hắn cúi đầu, nhìn Tô Liên Hinh trong ngực cười dịu dàng.
Tô Liên Hinh cười duyên một tiếng, đánh nhẹ vào lồng ngực tráng kiện của hắn, gương mặt tuyệt sắc đỏ ửng. Lúc cúi đầu thoáng qua sự không cam lòng, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.
Sao nàng có thể cam tâm? Nam nhân mình nhung nhớ trong lòng không phải là người bên cạnh này, mà là một người khác, nhưng nàng cũng chẳng thể làm gì, không thể tự thoát ra được, khổ sở, trong nháy mắt bắn vọt vào cả trái tim nàng. Nhưng nàng vẫn phải cười, chỉ là nụ cười này có hai phần cứng ngắc.
Chỉ một thoáng, tất cả nô tài trong điện đều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ sợ sơ ý một chút, đầu sẽ dọn nhà khỏi thân thể. Hoàng đế của bọn họ thật sự là người rất khó suy đoán, mặc dù đã hầu hạ mấy năm, nhưng vẫn không biết lúc nào hắn sẽ làm chuyện gì.
Khi tất cả mọi người đều nghe lệnh ngẩng đầu lên, lại duy nhất có một cái đầu nhỏ vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu. Tròng mắt đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên khóa chặt nàng, nàng ấy đang làm gì vậy? Tại sao không ngẩng đầu lên? Chẳng lẽ bắt đầu phản kháng rồi sao?