Chính xác là nàng muốn ra bên ngoài hít thở một lát. Nếu vẫn còn trong phạm vi hoàng cung, cũng coi như không cần thiết phải đi nữa rồi, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đối với nàng mà nói, đều chứa đầy âm mưu tính toán. Đợi thêm một giây, hít thêm một hơi, đã khiến nàng cảm thấy ngạt thở. Nàng cho rằng hoàng cung giống như một cái lồng sắt vậy, rất đáng ghét, chỉ vì nơi này không để có thứ để nàng quan tâm.
Giọng nói nàng lạnh lẽo, toàn thân tản mát hơi thở lạnh bạc, không còn cường ngạnh giống như trước kia, nhưng lại có cảm giác tang thương vô tận, loại cảm giác đó, xâm chiếm trái tim hắn, trong nháy mắt khiến thần sắc hắn loạn cả lên, chịu đựng đau đớn trong lòng, hắn bắt được vạt áo của nàng, dịu dàng mở miệng: "Ta có thể đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của nàng, cho nàng một tình yêu duy nhất, nhưng. . . Xin nàng đừng rời khỏi, đừng bỏ lại ta."
Không cần biến mất giống như ba năm trước đây, hắn rất sợ nàng rời đi, lại càng không nguyện ý để nàng rời đi. Nhưng nếu cần thiết, hắn sẽ không tiếc dùng mọi cách giữ nàng lại bên cạnh hắn, nằm trong tầm mắt hắn. Chỉ vì, nàng là ánh mặt trời duy nhất của hắn trong ba năm qua.
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất êm tai, không cao ngạo lạnh lẽo giống như quá khứ. Tuy khí phách nhưng lại uyển chuyển chứa đựng ý vị cầu khẩn.
Nháy mắt Mộc Ly có chút kinh ngạc, hắn cho nàng cảm giác không giống như lúc trước. Hắn ngày trước, toàn thân lạnh lẽo, hôm nay lại ăn nói khép nép. Nhưng ngay sau đó Mộc Ly đã hiểu rõ, nàng cười nhạt châm biếm.
Không biết là giễu cợt mình, hay là châm biếm hắn.
Một đế vương, lại có thể hứa chỉ yêu mình nàng, chúng ta không thể không nói, điều này cần sự quyết tâm rất lớn. Cho thấy hắn, vẫn không phải là người vô tình, ngược lại rất si tình, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Xem ra, nàng đã che giấu thất bại, người có thể để cho vị thiên tử cao cao tại thượng này thỉnh cầu lưu lại như vậy, dõi mắt thiên hạ, trừ ‘Nguyệt Như Băng’ trong miệng hắn đêm đó còn có thể là ai? Anh Mộc Ly nàng sao? A. . . . . . Cho dù thời gian có đảo ngược nàng cũng không tin.
Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng trong mắt Vũ Tiêu Nhiên hắn, cuối cùng, chỉ là một nữ tử thế thân trong miệng hắn sao?
Chính xác là nàng muốn ra bên ngoài hít thở một lát. Nếu vẫn còn trong phạm vi hoàng cung, cũng coi như không cần thiết phải đi nữa rồi, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đối với nàng mà nói, đều chứa đầy âm mưu tính toán. Đợi thêm một giây, hít thêm một hơi, đã khiến nàng cảm thấy ngạt thở. Nàng cho rằng hoàng cung giống như một cái lồng sắt vậy, rất đáng ghét, chỉ vì nơi này không để có thứ để nàng quan tâm.
Giọng nói nàng lạnh lẽo, toàn thân tản mát hơi thở lạnh bạc, không còn cường ngạnh giống như trước kia, nhưng lại có cảm giác tang thương vô tận, loại cảm giác đó, xâm chiếm trái tim hắn, trong nháy mắt khiến thần sắc hắn loạn cả lên, chịu đựng đau đớn trong lòng, hắn bắt được vạt áo của nàng, dịu dàng mở miệng: "Ta có thể đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của nàng, cho nàng một tình yêu duy nhất, nhưng. . . Xin nàng đừng rời khỏi, đừng bỏ lại ta."
Không cần biến mất giống như ba năm trước đây, hắn rất sợ nàng rời đi, lại càng không nguyện ý để nàng rời đi. Nhưng nếu cần thiết, hắn sẽ không tiếc dùng mọi cách giữ nàng lại bên cạnh hắn, nằm trong tầm mắt hắn. Chỉ vì, nàng là ánh mặt trời duy nhất của hắn trong ba năm qua.
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất êm tai, không cao ngạo lạnh lẽo giống như quá khứ. Tuy khí phách nhưng lại uyển chuyển chứa đựng ý vị cầu khẩn.
Nháy mắt Mộc Ly có chút kinh ngạc, hắn cho nàng cảm giác không giống như lúc trước. Hắn ngày trước, toàn thân lạnh lẽo, hôm nay lại ăn nói khép nép. Nhưng ngay sau đó Mộc Ly đã hiểu rõ, nàng cười nhạt châm biếm.
Không biết là giễu cợt mình, hay là châm biếm hắn.
Một đế vương, lại có thể hứa chỉ yêu mình nàng, chúng ta không thể không nói, điều này cần sự quyết tâm rất lớn. Cho thấy hắn, vẫn không phải là người vô tình, ngược lại rất si tình, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Xem ra, nàng đã che giấu thất bại, người có thể để cho vị thiên tử cao cao tại thượng này thỉnh cầu lưu lại như vậy, dõi mắt thiên hạ, trừ ‘Nguyệt Như Băng’ trong miệng hắn đêm đó còn có thể là ai? Anh Mộc Ly nàng sao? A. . . . . . Cho dù thời gian có đảo ngược nàng cũng không tin.
Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng trong mắt Vũ Tiêu Nhiên hắn, cuối cùng, chỉ là một nữ tử thế thân trong miệng hắn sao?
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 148
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chính xác là nàng muốn ra bên ngoài hít thở một lát. Nếu vẫn còn trong phạm vi hoàng cung, cũng coi như không cần thiết phải đi nữa rồi, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đối với nàng mà nói, đều chứa đầy âm mưu tính toán. Đợi thêm một giây, hít thêm một hơi, đã khiến nàng cảm thấy ngạt thở. Nàng cho rằng hoàng cung giống như một cái lồng sắt vậy, rất đáng ghét, chỉ vì nơi này không để có thứ để nàng quan tâm.
Giọng nói nàng lạnh lẽo, toàn thân tản mát hơi thở lạnh bạc, không còn cường ngạnh giống như trước kia, nhưng lại có cảm giác tang thương vô tận, loại cảm giác đó, xâm chiếm trái tim hắn, trong nháy mắt khiến thần sắc hắn loạn cả lên, chịu đựng đau đớn trong lòng, hắn bắt được vạt áo của nàng, dịu dàng mở miệng: "Ta có thể đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của nàng, cho nàng một tình yêu duy nhất, nhưng. . . Xin nàng đừng rời khỏi, đừng bỏ lại ta."
Không cần biến mất giống như ba năm trước đây, hắn rất sợ nàng rời đi, lại càng không nguyện ý để nàng rời đi. Nhưng nếu cần thiết, hắn sẽ không tiếc dùng mọi cách giữ nàng lại bên cạnh hắn, nằm trong tầm mắt hắn. Chỉ vì, nàng là ánh mặt trời duy nhất của hắn trong ba năm qua.
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất êm tai, không cao ngạo lạnh lẽo giống như quá khứ. Tuy khí phách nhưng lại uyển chuyển chứa đựng ý vị cầu khẩn.
Nháy mắt Mộc Ly có chút kinh ngạc, hắn cho nàng cảm giác không giống như lúc trước. Hắn ngày trước, toàn thân lạnh lẽo, hôm nay lại ăn nói khép nép. Nhưng ngay sau đó Mộc Ly đã hiểu rõ, nàng cười nhạt châm biếm.
Không biết là giễu cợt mình, hay là châm biếm hắn.
Một đế vương, lại có thể hứa chỉ yêu mình nàng, chúng ta không thể không nói, điều này cần sự quyết tâm rất lớn. Cho thấy hắn, vẫn không phải là người vô tình, ngược lại rất si tình, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Xem ra, nàng đã che giấu thất bại, người có thể để cho vị thiên tử cao cao tại thượng này thỉnh cầu lưu lại như vậy, dõi mắt thiên hạ, trừ ‘Nguyệt Như Băng’ trong miệng hắn đêm đó còn có thể là ai? Anh Mộc Ly nàng sao? A. . . . . . Cho dù thời gian có đảo ngược nàng cũng không tin.
Chẳng qua, Anh Mộc Ly nàng trong mắt Vũ Tiêu Nhiên hắn, cuối cùng, chỉ là một nữ tử thế thân trong miệng hắn sao?