A, tên Hoàng đế ngựa đực này, khỏi cần đoán vẫn thừa biết không có chuyện gì tốt rồi. Hắn nhất định coi nàng là Nguyệt Như Băng, nên mới có thể như vậy, cũng chỉ với Nguyệt Như Băng, hắn mới khác thường như thế, mà Anh Mộc Ly nàng ở trong mắt hắn, chính là thế thân của vị Nguyệt Như Băng kia!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Ly nhìn hắn càng lúc càng lạnh hơn, dường như có thể đóng băng hắn bất cứ lúc nào. Cái lạnh này, vừa triệt để vừa thấu xương, không hề mang theo tình cảm, không hề có nhiệt độ. Tựa như người đang hiện diện trước mặt nàng, chỉ là một vật chết không có bất kỳ tình cảm nào.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thâm tình chống lại sự lạnh lẽo trong mắt nàng, loại ánh mắt này, Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên hiểu, hơn nữa còn rất quen thuộc, Mộc Ly đã từng dùng qua loại ánh mắt này nhin hắn, coi hắn giống như một vật chết, lúc ấy hắn còn vô cùng tức giận tuyên bố, nhất định sẽ khiến nàng trả giá thật cao.
Ngẫm lại chuyện hôm nay, hắn đã nhận ra được vấn đề, thì ra người mình tìm ba năm, vẫn ở bên cạnh mình, đáng tiếc. . . . . .
Lưu luyến thả môi nàng ra, hắn tà tứ liếm miệng một cái giác, kéo quần lót nàng xuống, bắt đầu cẩn thận từng ly từng tí bôi thuốc cho nàng.
Mặt Mộc Ly nóng như lửa đốt, không cần nhìn cũng biết gò má nàng hiện tại chẳng khác nào như quả cà chua, nàng vốn cho rằng hắn có nghĩ không chính đáng, cho đến khi mông truyền đến cảm giác êm ái mát rượi nàng mới biết, hắn đang bôi thuốc cho nàng.
Nhưng mà, cho dù như vậy thì như thế nào? Nàng không thèm lòng tốt của hắn! Hơn nữa, hắn lại chưa được nàng đồng ý đã cởi quần nàng!!
Ánh mắt vốn đang lạnh lẽo, từ từ bị sự phẫn nộ thay thế, con ngươi trong trẻo như lưu ly, gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn rời khỏi mông của nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng tay Vũ Tiêu Nhiên đã bị nàng trừng thành vài đoạn rồi.
‘Grừ grừ’ Âm thanh từ trong bóng tối truyền đến, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, một bộ dạng muốn ăn thịt người nhìn hắn chằm chằm, hắn chợt giật mình, lộ ra hai hàm răng trắng, khóe miệng cười nói: "Vi phu nhìn cơ thể nương tử là chuyện đương nhiên, không cần xấu hổ."
Ai là nương tử của ngươi, ít dát vàng lên mặt mình đi, Mộc Ly chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ ý nghĩ của mình.
Cúi đầu cười một tiếng, giúp nàng kéo quần lên, hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, trèo lên giường, ôm lấy nàng, cả đêm ngủ rất ngon.
A, tên Hoàng đế ngựa đực này, khỏi cần đoán vẫn thừa biết không có chuyện gì tốt rồi. Hắn nhất định coi nàng là Nguyệt Như Băng, nên mới có thể như vậy, cũng chỉ với Nguyệt Như Băng, hắn mới khác thường như thế, mà Anh Mộc Ly nàng ở trong mắt hắn, chính là thế thân của vị Nguyệt Như Băng kia!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Ly nhìn hắn càng lúc càng lạnh hơn, dường như có thể đóng băng hắn bất cứ lúc nào. Cái lạnh này, vừa triệt để vừa thấu xương, không hề mang theo tình cảm, không hề có nhiệt độ. Tựa như người đang hiện diện trước mặt nàng, chỉ là một vật chết không có bất kỳ tình cảm nào.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thâm tình chống lại sự lạnh lẽo trong mắt nàng, loại ánh mắt này, Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên hiểu, hơn nữa còn rất quen thuộc, Mộc Ly đã từng dùng qua loại ánh mắt này nhin hắn, coi hắn giống như một vật chết, lúc ấy hắn còn vô cùng tức giận tuyên bố, nhất định sẽ khiến nàng trả giá thật cao.
Ngẫm lại chuyện hôm nay, hắn đã nhận ra được vấn đề, thì ra người mình tìm ba năm, vẫn ở bên cạnh mình, đáng tiếc. . . . . .
Lưu luyến thả môi nàng ra, hắn tà tứ liếm miệng một cái giác, kéo quần lót nàng xuống, bắt đầu cẩn thận từng ly từng tí bôi thuốc cho nàng.
Mặt Mộc Ly nóng như lửa đốt, không cần nhìn cũng biết gò má nàng hiện tại chẳng khác nào như quả cà chua, nàng vốn cho rằng hắn có nghĩ không chính đáng, cho đến khi mông truyền đến cảm giác êm ái mát rượi nàng mới biết, hắn đang bôi thuốc cho nàng.
Nhưng mà, cho dù như vậy thì như thế nào? Nàng không thèm lòng tốt của hắn! Hơn nữa, hắn lại chưa được nàng đồng ý đã cởi quần nàng!!
Ánh mắt vốn đang lạnh lẽo, từ từ bị sự phẫn nộ thay thế, con ngươi trong trẻo như lưu ly, gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn rời khỏi mông của nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng tay Vũ Tiêu Nhiên đã bị nàng trừng thành vài đoạn rồi.
‘Grừ grừ’ Âm thanh từ trong bóng tối truyền đến, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, một bộ dạng muốn ăn thịt người nhìn hắn chằm chằm, hắn chợt giật mình, lộ ra hai hàm răng trắng, khóe miệng cười nói: "Vi phu nhìn cơ thể nương tử là chuyện đương nhiên, không cần xấu hổ."
Ai là nương tử của ngươi, ít dát vàng lên mặt mình đi, Mộc Ly chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ ý nghĩ của mình.
Cúi đầu cười một tiếng, giúp nàng kéo quần lên, hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, trèo lên giường, ôm lấy nàng, cả đêm ngủ rất ngon.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 151
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
A, tên Hoàng đế ngựa đực này, khỏi cần đoán vẫn thừa biết không có chuyện gì tốt rồi. Hắn nhất định coi nàng là Nguyệt Như Băng, nên mới có thể như vậy, cũng chỉ với Nguyệt Như Băng, hắn mới khác thường như thế, mà Anh Mộc Ly nàng ở trong mắt hắn, chính là thế thân của vị Nguyệt Như Băng kia!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Ly nhìn hắn càng lúc càng lạnh hơn, dường như có thể đóng băng hắn bất cứ lúc nào. Cái lạnh này, vừa triệt để vừa thấu xương, không hề mang theo tình cảm, không hề có nhiệt độ. Tựa như người đang hiện diện trước mặt nàng, chỉ là một vật chết không có bất kỳ tình cảm nào.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thâm tình chống lại sự lạnh lẽo trong mắt nàng, loại ánh mắt này, Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên hiểu, hơn nữa còn rất quen thuộc, Mộc Ly đã từng dùng qua loại ánh mắt này nhin hắn, coi hắn giống như một vật chết, lúc ấy hắn còn vô cùng tức giận tuyên bố, nhất định sẽ khiến nàng trả giá thật cao.
Ngẫm lại chuyện hôm nay, hắn đã nhận ra được vấn đề, thì ra người mình tìm ba năm, vẫn ở bên cạnh mình, đáng tiếc. . . . . .
Lưu luyến thả môi nàng ra, hắn tà tứ liếm miệng một cái giác, kéo quần lót nàng xuống, bắt đầu cẩn thận từng ly từng tí bôi thuốc cho nàng.
Mặt Mộc Ly nóng như lửa đốt, không cần nhìn cũng biết gò má nàng hiện tại chẳng khác nào như quả cà chua, nàng vốn cho rằng hắn có nghĩ không chính đáng, cho đến khi mông truyền đến cảm giác êm ái mát rượi nàng mới biết, hắn đang bôi thuốc cho nàng.
Nhưng mà, cho dù như vậy thì như thế nào? Nàng không thèm lòng tốt của hắn! Hơn nữa, hắn lại chưa được nàng đồng ý đã cởi quần nàng!!
Ánh mắt vốn đang lạnh lẽo, từ từ bị sự phẫn nộ thay thế, con ngươi trong trẻo như lưu ly, gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn rời khỏi mông của nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng tay Vũ Tiêu Nhiên đã bị nàng trừng thành vài đoạn rồi.
‘Grừ grừ’ Âm thanh từ trong bóng tối truyền đến, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, một bộ dạng muốn ăn thịt người nhìn hắn chằm chằm, hắn chợt giật mình, lộ ra hai hàm răng trắng, khóe miệng cười nói: "Vi phu nhìn cơ thể nương tử là chuyện đương nhiên, không cần xấu hổ."
Ai là nương tử của ngươi, ít dát vàng lên mặt mình đi, Mộc Ly chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ ý nghĩ của mình.
Cúi đầu cười một tiếng, giúp nàng kéo quần lên, hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, trèo lên giường, ôm lấy nàng, cả đêm ngủ rất ngon.