Chỉ là, thời gian không chờ ai cả, một cái chớp mắt, có lẽ bọn họ đã ở đoạn thiên nhai rồi. Hắn, còn có thể tìm về được sự ấm áp bấy lâu nay sao?
‘Bốp’ Một tiếng vang thật lớn, Mộc Ly không chút lưu tình hất tay hắn ra, môi đỏ mọng nâng lên, cười mỉa mai nói: "Ai là nương tử của ngươi? Ngươi mau quên thật? Ta đã bị phế rồi, từ lâu vốn không còn bất cứ quan hệ gì với Vũ Tiêu Nhiên ngươi. Huống chi, ta không phải Nguyệt Như Băng, ngươi cũng đừng nhận lầm người nữa."
Câu nói sau cùng, Mộc Ly gần như nặn từ trong kẽ rang ra, đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, tên Hoàng đế ngựa đực đáng chết này. Rốt cuộc phải nói thế nào, hắn mới tin nàng không phải là Nguyệt Như Băng, mà là Anh Mộc Ly đây?
Phía trên mu bàn tay bị nàng vỗ lên, vẫn còn lưu lại vết hồng hồng, hắn duỗi cánh tay dài ra, ôm thật chặt nàng vào trong lòng mình, môi mỏng xinh đẹp, phả hơi ở bên tai nàng: "Ta nói mặc kệ nàng tên gì, nàng cũng chỉ có thể là của Vũ Tiêu Nhiên ta, chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đời này kiếp này, thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền, nàng mãi mãi là thê tử của ta."
Làm thê tử kết tóc, nương tử duy nhất của Vũ Tiêu Nhiên ta.
Toàn thân Mộc Ly chấn động, ngực khó chịu giống như bị búa nện trúng, tựa hồ có một thứ gì chảy xuôi ở trong người, muốn bắt lại nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Nam tử thâm tình như vậy, tình yêu duy nhất như vậy, làm cho người ta hâm mộ biết bao nhiêu. . . . . .
Nhưng hôm nay, đối với nàng mà nói, lại là một chuyện vừa châm chọc vừa không. Nàng không phải là người trong lòng của hắn. Cho dù, nàng cũng chỉ là một người thay thế ở trong mắt hắn, mà nàng, vốn không hề có ý định muốn làm thế thân gì đó.
Thu lại một ít dao động trong mắt, Mộc Ly quay đầu, ngước mắt, chống lại mắt phượng tràn ngập thâm tình của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, cười quyến rũ: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không phải là Nguyệt Như Băng, không phải là Nhan Khuynh Thành, ta tên là Anh Mộc Ly, Anh trong hoa Anh đào, Mộc trong cây cối, Ly trong cách ly. Hoàng hậu của ngươi ta vô ý đảm nhiệm, thê tử của ngươi cũng không phải là ta, ta nói lại một lần cuối cùng, ta, không, phải, là, Nguyệt, Như, Băng."
Chỉ là, thời gian không chờ ai cả, một cái chớp mắt, có lẽ bọn họ đã ở đoạn thiên nhai rồi. Hắn, còn có thể tìm về được sự ấm áp bấy lâu nay sao?
‘Bốp’ Một tiếng vang thật lớn, Mộc Ly không chút lưu tình hất tay hắn ra, môi đỏ mọng nâng lên, cười mỉa mai nói: "Ai là nương tử của ngươi? Ngươi mau quên thật? Ta đã bị phế rồi, từ lâu vốn không còn bất cứ quan hệ gì với Vũ Tiêu Nhiên ngươi. Huống chi, ta không phải Nguyệt Như Băng, ngươi cũng đừng nhận lầm người nữa."
Câu nói sau cùng, Mộc Ly gần như nặn từ trong kẽ rang ra, đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, tên Hoàng đế ngựa đực đáng chết này. Rốt cuộc phải nói thế nào, hắn mới tin nàng không phải là Nguyệt Như Băng, mà là Anh Mộc Ly đây?
Phía trên mu bàn tay bị nàng vỗ lên, vẫn còn lưu lại vết hồng hồng, hắn duỗi cánh tay dài ra, ôm thật chặt nàng vào trong lòng mình, môi mỏng xinh đẹp, phả hơi ở bên tai nàng: "Ta nói mặc kệ nàng tên gì, nàng cũng chỉ có thể là của Vũ Tiêu Nhiên ta, chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đời này kiếp này, thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền, nàng mãi mãi là thê tử của ta."
Làm thê tử kết tóc, nương tử duy nhất của Vũ Tiêu Nhiên ta.
Toàn thân Mộc Ly chấn động, ngực khó chịu giống như bị búa nện trúng, tựa hồ có một thứ gì chảy xuôi ở trong người, muốn bắt lại nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Nam tử thâm tình như vậy, tình yêu duy nhất như vậy, làm cho người ta hâm mộ biết bao nhiêu. . . . . .
Nhưng hôm nay, đối với nàng mà nói, lại là một chuyện vừa châm chọc vừa không. Nàng không phải là người trong lòng của hắn. Cho dù, nàng cũng chỉ là một người thay thế ở trong mắt hắn, mà nàng, vốn không hề có ý định muốn làm thế thân gì đó.
Thu lại một ít dao động trong mắt, Mộc Ly quay đầu, ngước mắt, chống lại mắt phượng tràn ngập thâm tình của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, cười quyến rũ: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không phải là Nguyệt Như Băng, không phải là Nhan Khuynh Thành, ta tên là Anh Mộc Ly, Anh trong hoa Anh đào, Mộc trong cây cối, Ly trong cách ly. Hoàng hậu của ngươi ta vô ý đảm nhiệm, thê tử của ngươi cũng không phải là ta, ta nói lại một lần cuối cùng, ta, không, phải, là, Nguyệt, Như, Băng."
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 155
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ là, thời gian không chờ ai cả, một cái chớp mắt, có lẽ bọn họ đã ở đoạn thiên nhai rồi. Hắn, còn có thể tìm về được sự ấm áp bấy lâu nay sao?
‘Bốp’ Một tiếng vang thật lớn, Mộc Ly không chút lưu tình hất tay hắn ra, môi đỏ mọng nâng lên, cười mỉa mai nói: "Ai là nương tử của ngươi? Ngươi mau quên thật? Ta đã bị phế rồi, từ lâu vốn không còn bất cứ quan hệ gì với Vũ Tiêu Nhiên ngươi. Huống chi, ta không phải Nguyệt Như Băng, ngươi cũng đừng nhận lầm người nữa."
Câu nói sau cùng, Mộc Ly gần như nặn từ trong kẽ rang ra, đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, tên Hoàng đế ngựa đực đáng chết này. Rốt cuộc phải nói thế nào, hắn mới tin nàng không phải là Nguyệt Như Băng, mà là Anh Mộc Ly đây?
Phía trên mu bàn tay bị nàng vỗ lên, vẫn còn lưu lại vết hồng hồng, hắn duỗi cánh tay dài ra, ôm thật chặt nàng vào trong lòng mình, môi mỏng xinh đẹp, phả hơi ở bên tai nàng: "Ta nói mặc kệ nàng tên gì, nàng cũng chỉ có thể là của Vũ Tiêu Nhiên ta, chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đời này kiếp này, thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền, nàng mãi mãi là thê tử của ta."
Làm thê tử kết tóc, nương tử duy nhất của Vũ Tiêu Nhiên ta.
Toàn thân Mộc Ly chấn động, ngực khó chịu giống như bị búa nện trúng, tựa hồ có một thứ gì chảy xuôi ở trong người, muốn bắt lại nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Nam tử thâm tình như vậy, tình yêu duy nhất như vậy, làm cho người ta hâm mộ biết bao nhiêu. . . . . .
Nhưng hôm nay, đối với nàng mà nói, lại là một chuyện vừa châm chọc vừa không. Nàng không phải là người trong lòng của hắn. Cho dù, nàng cũng chỉ là một người thay thế ở trong mắt hắn, mà nàng, vốn không hề có ý định muốn làm thế thân gì đó.
Thu lại một ít dao động trong mắt, Mộc Ly quay đầu, ngước mắt, chống lại mắt phượng tràn ngập thâm tình của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, cười quyến rũ: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không phải là Nguyệt Như Băng, không phải là Nhan Khuynh Thành, ta tên là Anh Mộc Ly, Anh trong hoa Anh đào, Mộc trong cây cối, Ly trong cách ly. Hoàng hậu của ngươi ta vô ý đảm nhiệm, thê tử của ngươi cũng không phải là ta, ta nói lại một lần cuối cùng, ta, không, phải, là, Nguyệt, Như, Băng."