Gằn từng chữ nói xong câu cuối cùng, Mộc Ly cũng không hất tay ra, cứ để mặc hắn ôm mình, hai mắt sáng chói như lưu ly, chứa đựng sự kiên quyết thay thế cho nét lạnh giá ngày thường, nhìn thẳng vào dôi mắt phượng thâm sâu như bảo thạch của hắn.
Nàng trăm phương ngàn kế nói cho hắn biết, mình không phải là Nguyệt Như Băng. Chính xác là hắn có tin tưởng đó, hoặc là đã sớm nhận ra? Lẽ nào thật sự hết đường cứu vãn rồi sao? Nếu vậy thì nàng có nên giải thích rõ trước khi chuẩn bị rời đi hay không đây!!
Dù sao thế thân cũng không tốt lắm, hiện tại hắn nhận định nàng chính là vị Nguyệt Như Băng kia. Nhưng nếu trong tương lai có một ngày, hắn biết nàng không phải là nàng ấy, hậu quả sẽ thế nào đây? Thay vì đợi đến tương lai bị hắn phát hiện, không bằng hiện tại nói gọn gàng dứt khoát cho hắn biết.
Hắn dùng bàn tay to, bao bọc bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay giữ chặt eo nàng, cảm thụ sự ấm áp nàng mang lại. Con ngươi đen như bảo thạch nhìn thẳng vào đôi mắt Mộc Ly, vừa kiên định vừa dứt khoát giống y như nàng, nhẹ nhàng nhả ra một câu nói ở bên tai nàng: "Chỉ cần là nàng thì tốt rồi."
Chỉ cần là nàng thì tốt rồi, mặc kệ Anh Mộc Ly hay Nguyệt Như Băng, hoặc là Nhan Khuynh Thành, chỉ cần là nàng thì tốt rồi, không muốn thừa nhận, như vậy hắn sẽ có biện pháp khiến cho nàng thừa nhận. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, hắn cũng không muốn quá thúc ép nàng.
Mộc Ly xuất toàn lực đẩy hắn ra khỏi người mình, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nói: "Đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không hả? Rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không? Ta nói ta không phải Nguyệt Như Băng, vấn đề không phải ở tên gọi, mà là bản thân ta không phải là. . . Ưmh. . . . . ."
Lời nói còn dư lại, toàn bộ đều bị nuốt hết trong nụ hôn của hắn.
Mang theo sự trừng phạt, bá đạo không để lại một khe hở, hai tay hắn cố định đôi tay nhỏ bé lộn xộn của nàng, ngấu nghiến đôi môi nàng, nàng lo lắng uốn éo người, đem hết toàn lực chống cự, tựa hồ trừng phạt sự phản kháng của nàng, nụ hôn của hắn càng cuồng dã hơn, mang theo sự bá đạo không ai bì nổi . . . . . .
Nàng hạ quyết tâm, dùng sức cắn lên đầu lưỡi hắn, vốn tưởng rằng như vậy hắn sẽ biết khó mà lui, nhưng không nghĩ rằng, hắn chỉ hơi cau mày một chút, tiếp đó lại hôn đến không thể cứu vãn, mùi vị ngai ngái men theo cổ họng của bọn họ, mang theo máu của hắn, mang theo hơi thở lẫn nhau, xâm nhập trái tim lẫn nhau, từ từ, cuối cùng đọng lại thành vết thương
Gằn từng chữ nói xong câu cuối cùng, Mộc Ly cũng không hất tay ra, cứ để mặc hắn ôm mình, hai mắt sáng chói như lưu ly, chứa đựng sự kiên quyết thay thế cho nét lạnh giá ngày thường, nhìn thẳng vào dôi mắt phượng thâm sâu như bảo thạch của hắn.
Nàng trăm phương ngàn kế nói cho hắn biết, mình không phải là Nguyệt Như Băng. Chính xác là hắn có tin tưởng đó, hoặc là đã sớm nhận ra? Lẽ nào thật sự hết đường cứu vãn rồi sao? Nếu vậy thì nàng có nên giải thích rõ trước khi chuẩn bị rời đi hay không đây!!
Dù sao thế thân cũng không tốt lắm, hiện tại hắn nhận định nàng chính là vị Nguyệt Như Băng kia. Nhưng nếu trong tương lai có một ngày, hắn biết nàng không phải là nàng ấy, hậu quả sẽ thế nào đây? Thay vì đợi đến tương lai bị hắn phát hiện, không bằng hiện tại nói gọn gàng dứt khoát cho hắn biết.
Hắn dùng bàn tay to, bao bọc bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay giữ chặt eo nàng, cảm thụ sự ấm áp nàng mang lại. Con ngươi đen như bảo thạch nhìn thẳng vào đôi mắt Mộc Ly, vừa kiên định vừa dứt khoát giống y như nàng, nhẹ nhàng nhả ra một câu nói ở bên tai nàng: "Chỉ cần là nàng thì tốt rồi."
Chỉ cần là nàng thì tốt rồi, mặc kệ Anh Mộc Ly hay Nguyệt Như Băng, hoặc là Nhan Khuynh Thành, chỉ cần là nàng thì tốt rồi, không muốn thừa nhận, như vậy hắn sẽ có biện pháp khiến cho nàng thừa nhận. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, hắn cũng không muốn quá thúc ép nàng.
Mộc Ly xuất toàn lực đẩy hắn ra khỏi người mình, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nói: "Đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không hả? Rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không? Ta nói ta không phải Nguyệt Như Băng, vấn đề không phải ở tên gọi, mà là bản thân ta không phải là. . . Ưmh. . . . . ."
Lời nói còn dư lại, toàn bộ đều bị nuốt hết trong nụ hôn của hắn.
Mang theo sự trừng phạt, bá đạo không để lại một khe hở, hai tay hắn cố định đôi tay nhỏ bé lộn xộn của nàng, ngấu nghiến đôi môi nàng, nàng lo lắng uốn éo người, đem hết toàn lực chống cự, tựa hồ trừng phạt sự phản kháng của nàng, nụ hôn của hắn càng cuồng dã hơn, mang theo sự bá đạo không ai bì nổi . . . . . .
Nàng hạ quyết tâm, dùng sức cắn lên đầu lưỡi hắn, vốn tưởng rằng như vậy hắn sẽ biết khó mà lui, nhưng không nghĩ rằng, hắn chỉ hơi cau mày một chút, tiếp đó lại hôn đến không thể cứu vãn, mùi vị ngai ngái men theo cổ họng của bọn họ, mang theo máu của hắn, mang theo hơi thở lẫn nhau, xâm nhập trái tim lẫn nhau, từ từ, cuối cùng đọng lại thành vết thương
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 156
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gằn từng chữ nói xong câu cuối cùng, Mộc Ly cũng không hất tay ra, cứ để mặc hắn ôm mình, hai mắt sáng chói như lưu ly, chứa đựng sự kiên quyết thay thế cho nét lạnh giá ngày thường, nhìn thẳng vào dôi mắt phượng thâm sâu như bảo thạch của hắn.
Nàng trăm phương ngàn kế nói cho hắn biết, mình không phải là Nguyệt Như Băng. Chính xác là hắn có tin tưởng đó, hoặc là đã sớm nhận ra? Lẽ nào thật sự hết đường cứu vãn rồi sao? Nếu vậy thì nàng có nên giải thích rõ trước khi chuẩn bị rời đi hay không đây!!
Dù sao thế thân cũng không tốt lắm, hiện tại hắn nhận định nàng chính là vị Nguyệt Như Băng kia. Nhưng nếu trong tương lai có một ngày, hắn biết nàng không phải là nàng ấy, hậu quả sẽ thế nào đây? Thay vì đợi đến tương lai bị hắn phát hiện, không bằng hiện tại nói gọn gàng dứt khoát cho hắn biết.
Hắn dùng bàn tay to, bao bọc bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay giữ chặt eo nàng, cảm thụ sự ấm áp nàng mang lại. Con ngươi đen như bảo thạch nhìn thẳng vào đôi mắt Mộc Ly, vừa kiên định vừa dứt khoát giống y như nàng, nhẹ nhàng nhả ra một câu nói ở bên tai nàng: "Chỉ cần là nàng thì tốt rồi."
Chỉ cần là nàng thì tốt rồi, mặc kệ Anh Mộc Ly hay Nguyệt Như Băng, hoặc là Nhan Khuynh Thành, chỉ cần là nàng thì tốt rồi, không muốn thừa nhận, như vậy hắn sẽ có biện pháp khiến cho nàng thừa nhận. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, hắn cũng không muốn quá thúc ép nàng.
Mộc Ly xuất toàn lực đẩy hắn ra khỏi người mình, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nói: "Đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không hả? Rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không? Ta nói ta không phải Nguyệt Như Băng, vấn đề không phải ở tên gọi, mà là bản thân ta không phải là. . . Ưmh. . . . . ."
Lời nói còn dư lại, toàn bộ đều bị nuốt hết trong nụ hôn của hắn.
Mang theo sự trừng phạt, bá đạo không để lại một khe hở, hai tay hắn cố định đôi tay nhỏ bé lộn xộn của nàng, ngấu nghiến đôi môi nàng, nàng lo lắng uốn éo người, đem hết toàn lực chống cự, tựa hồ trừng phạt sự phản kháng của nàng, nụ hôn của hắn càng cuồng dã hơn, mang theo sự bá đạo không ai bì nổi . . . . . .
Nàng hạ quyết tâm, dùng sức cắn lên đầu lưỡi hắn, vốn tưởng rằng như vậy hắn sẽ biết khó mà lui, nhưng không nghĩ rằng, hắn chỉ hơi cau mày một chút, tiếp đó lại hôn đến không thể cứu vãn, mùi vị ngai ngái men theo cổ họng của bọn họ, mang theo máu của hắn, mang theo hơi thở lẫn nhau, xâm nhập trái tim lẫn nhau, từ từ, cuối cùng đọng lại thành vết thương