Buổi chiều, thời tiết có chút âm u, hơi thở mùa đông càng lúc càng nặng, hoàng cung Phượng Lân vẫn trước sau như một cao ngạo sừng sững.
Ngự Thư Phòng, Vũ Tiêu Nhiên ngồi trên ghé rồng phê duyệt tấu chương, môi mỏng như hoa anh đào không ức chế được khẽ nhếch lên, ngay cả gương mặt băng sơn vạn năm chẳng đổi, cũng xuất hiện một ít sắc thái tình cảm, nhìn ánh mắt trợn trắng của đám nô tài hầu hạ, còn tưởng rằng sắp có chuyện tốt xảy ra.
"Hoàng thượng, hai vị đại nhân Trần Tuyệt và Huyền Thanh đang ở bên ngoài xin cầu kiến ạ." Cao công công thoải mái bước nhẹ vào Ngự Thư Phòng, trên gương mặt già nua chằng chịt nếp nhăn, tuy không còn nghiêm cẩn như trước, nhưng vẫn một mực cung kính.
"Mau truyền." Lặp tức giọng nói vui mừng vang lên, gương mặt tuấn tú của Vũ Tiêu Nhiên tràn đầy kinh ngạc và kích động nhô lên từ trong chồng tấu chương.
"Vâng" Cao công công đáp lời xong, cung kính xoay người, chỉ chốc lát sau đã dẫn hai vị nam tử cực kỳ xinh đẹp đi vào.
Huyền Thanh áo xanh, Trần Tuyệt áo đen, một tươi như hoa, một cứng nhắc lạnh lẽo, nhưng đều khiến người ta phải lóa mắt.
"Khấu kiến Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Dập đầu, hành lễ, hai nam nhân, hai giọng nói, hai thái độ nhất trí với nhau.
Vũ Tiêu Nhiên cất bước tiến lên, mỗi tay đỡ lấy một người đứng dậy, trên mặt vốn đang kích động, nháy mắt đã biến mất, đôi mắt vẫn luôn thâm trầm lúc này cực kỳ sáng ngời, giọng nói còn mang theo một ít run rẩy: "Tuyệt, Thanh, mau đứng lên, nói với các ngươi bao nhiêu lần, đã bảo xóa bỏ những thứ nghi thức này đi rồi kia mà."
"Tạ hoàng thượng." Hai nam nhân cung kính hành lễ, lúc ngẩng đầu lên đã không còn sự cung kính như vừa rồi, có chăng chỉ là làm cho có lệ.
Huyền Thanh chợt nhíu mày, lười biếng tìm cái ghế tùy tiện ngồi xuống, Trần Tuyệt mặt lạnh như băng, một đôi mắt phượng màu hổ phách, mang theo sự kích động dâng trào.
Hắn, Huyền Thanh và Đương Kim Hoàng Đế là sư huynh đệ đồng môn, võ công của ba người bọn họ cũng cùng chung một sư phụ, từ nhỏ bọn họ đã sống cùng nhau. Lúc Hoàng đế còn đương thời, triều đình vô cùng rối loạn bởi vì nhị hoàng tử Vũ Bùi Nhiên làm phản và chuyện tiên hoàng bị ám sát trong đêm, khi đó hắn được Vũ Tiêu Nhiên an bài tới âm thầm điều tra để tiêu diệt trọn bọn đồng đảng.
Hôm nay ba năm đã qua, ám vệ an bày ở chỗ các vị quan viên rốt cuộc cũng không phụ sự giao phó, tra ra được vài vị đại quan đã âm thầm trợ giúp cuộc phản loạn năm đó
Buổi chiều, thời tiết có chút âm u, hơi thở mùa đông càng lúc càng nặng, hoàng cung Phượng Lân vẫn trước sau như một cao ngạo sừng sững.
Ngự Thư Phòng, Vũ Tiêu Nhiên ngồi trên ghé rồng phê duyệt tấu chương, môi mỏng như hoa anh đào không ức chế được khẽ nhếch lên, ngay cả gương mặt băng sơn vạn năm chẳng đổi, cũng xuất hiện một ít sắc thái tình cảm, nhìn ánh mắt trợn trắng của đám nô tài hầu hạ, còn tưởng rằng sắp có chuyện tốt xảy ra.
"Hoàng thượng, hai vị đại nhân Trần Tuyệt và Huyền Thanh đang ở bên ngoài xin cầu kiến ạ." Cao công công thoải mái bước nhẹ vào Ngự Thư Phòng, trên gương mặt già nua chằng chịt nếp nhăn, tuy không còn nghiêm cẩn như trước, nhưng vẫn một mực cung kính.
"Mau truyền." Lặp tức giọng nói vui mừng vang lên, gương mặt tuấn tú của Vũ Tiêu Nhiên tràn đầy kinh ngạc và kích động nhô lên từ trong chồng tấu chương.
"Vâng" Cao công công đáp lời xong, cung kính xoay người, chỉ chốc lát sau đã dẫn hai vị nam tử cực kỳ xinh đẹp đi vào.
Huyền Thanh áo xanh, Trần Tuyệt áo đen, một tươi như hoa, một cứng nhắc lạnh lẽo, nhưng đều khiến người ta phải lóa mắt.
"Khấu kiến Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Dập đầu, hành lễ, hai nam nhân, hai giọng nói, hai thái độ nhất trí với nhau.
Vũ Tiêu Nhiên cất bước tiến lên, mỗi tay đỡ lấy một người đứng dậy, trên mặt vốn đang kích động, nháy mắt đã biến mất, đôi mắt vẫn luôn thâm trầm lúc này cực kỳ sáng ngời, giọng nói còn mang theo một ít run rẩy: "Tuyệt, Thanh, mau đứng lên, nói với các ngươi bao nhiêu lần, đã bảo xóa bỏ những thứ nghi thức này đi rồi kia mà."
"Tạ hoàng thượng." Hai nam nhân cung kính hành lễ, lúc ngẩng đầu lên đã không còn sự cung kính như vừa rồi, có chăng chỉ là làm cho có lệ.
Huyền Thanh chợt nhíu mày, lười biếng tìm cái ghế tùy tiện ngồi xuống, Trần Tuyệt mặt lạnh như băng, một đôi mắt phượng màu hổ phách, mang theo sự kích động dâng trào.
Hắn, Huyền Thanh và Đương Kim Hoàng Đế là sư huynh đệ đồng môn, võ công của ba người bọn họ cũng cùng chung một sư phụ, từ nhỏ bọn họ đã sống cùng nhau. Lúc Hoàng đế còn đương thời, triều đình vô cùng rối loạn bởi vì nhị hoàng tử Vũ Bùi Nhiên làm phản và chuyện tiên hoàng bị ám sát trong đêm, khi đó hắn được Vũ Tiêu Nhiên an bài tới âm thầm điều tra để tiêu diệt trọn bọn đồng đảng.
Hôm nay ba năm đã qua, ám vệ an bày ở chỗ các vị quan viên rốt cuộc cũng không phụ sự giao phó, tra ra được vài vị đại quan đã âm thầm trợ giúp cuộc phản loạn năm đó