Cao công công nhìn đến nỗi mắt muốn rớt ra ngoài, thật không thể tin được Nhan Khuynh Thành yếu đuối ngoan hiền trong truyền thuyết lại là cái dạng này.
Đừng nói Cao công công không tin nổi, ngay cả Tuyết Lê và nha hoàn thái giám Mạc Ương cung cũng không dám tin đây là Tây cung Hoàng hậu nương nương xinh đẹp khéo léo ngày thường!
Mộc Ly híp mắt nhìn mọi người đang ngây ngốc, chậm rãi đi tới chủ vị ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay bưng ly trà đang đặt trên bàn uống một hớp, không tới mấy giây đã lập tức mất hình tượng phun ra, vừa ói vừa mắng to: “Cái loại trà vớ vẩn gì đây? Không để người uống à! Mau đi đổi ấm khác cho bà.” Một loạt hành động của Mộc Ly khiến mọi người đang giật mình càng không thể tin được. Phải biết rằng trà này là trà ngon thượng đẳng được tiến cống “Ngân Son Tuyết Phong”, cũng không phải lúc nào cũng được uống, huống hồ bình thường nương nương thích nhất là trà này, sao hôm nay lại thành trà vớ vẩn rồi?!!
Cái miệng nhỏ đỏ hồng mềm mại khẽ nhếch, trong lòng Mộc Ly thoải mái, đối với vẻ mặt kinh ngạc của mọi người cũng rất hài lòng. Tin rằng chỉ một lúc nữa thôi, đủ loại sự kiện về Tây cung Hoàng hậu ở Mạt Ương cung sẽ bay đi khắp Hoàng cung, đấy chính là điều Mộc Ly cần.
Cao công công đứng bên cạnh nhịn không nổi nữa, phải biết rằng ông còn chờ tuyên bố
thánh chi nữa, chậm một chút là mất đâu như chơi, ông gánh không nổi.
“Khụ… khụ” Vì vậy Cao công công ho khan hai tiếng, khiến đương sự chú ý, chẳng qua là… đúng như ông mong muốn, đương sự chú ý tới ông.
Mộc Ly mở mắt, thờ ơ liếc Cao công công một cái, sau đó giả bộ kinh ngạc: “À! Cao công công đến đây lúc nào vậy, sao không kêu người báo cho ta biết một tiếng.” Tư thế kia đúng là vừa nhìn thấy Cao công công, làm cho Cao công công toát mồ hôi.
“Không quan trọng, không quan trọng, nô tài đến để truyền chỉ thôi.” Cao công công cười nịnh bợ, cũng nói ra mục đích tới đây.
“Vậy à…….” Gương mặt ra vẻ chợt hiểu, lời Mộc Ly nói ra khiến người ta kinh ngạc không thôi: “Vậy ông mau tuyên đi, còn chờ cái gì nữa? Tuyên mau ta còn ngủ!”
“À… Dạ” Kéo kéo da mặt cứng đờ, cũng chẳng quan tâm Mộc Ly chỉ ngồi đong đưa trên ghế chủ vị mà không chịu quỳ xuống tiếp chỉ. Cao công công mở thánh chỉ, cười gượng hai tiếng ‘ha ha’ : “Tây Cung Hoàng hậu, thông huệ hiền đức, hiểu rõ nghĩa lớn, đặc biệt ngự tứ, một đôi ngọc Phượng Hoàng Linh Lung, một đôi bát thất thải Lưu Ly, bát giác túc hương. . . . . . .” Dù sao nói nhiều như vậy, nhất định phải ban thưởng một chút gì đó.
Cao công công nhìn đến nỗi mắt muốn rớt ra ngoài, thật không thể tin được Nhan Khuynh Thành yếu đuối ngoan hiền trong truyền thuyết lại là cái dạng này.
Đừng nói Cao công công không tin nổi, ngay cả Tuyết Lê và nha hoàn thái giám Mạc Ương cung cũng không dám tin đây là Tây cung Hoàng hậu nương nương xinh đẹp khéo léo ngày thường!
Mộc Ly híp mắt nhìn mọi người đang ngây ngốc, chậm rãi đi tới chủ vị ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay bưng ly trà đang đặt trên bàn uống một hớp, không tới mấy giây đã lập tức mất hình tượng phun ra, vừa ói vừa mắng to: “Cái loại trà vớ vẩn gì đây? Không để người uống à! Mau đi đổi ấm khác cho bà.” Một loạt hành động của Mộc Ly khiến mọi người đang giật mình càng không thể tin được. Phải biết rằng trà này là trà ngon thượng đẳng được tiến cống “Ngân Son Tuyết Phong”, cũng không phải lúc nào cũng được uống, huống hồ bình thường nương nương thích nhất là trà này, sao hôm nay lại thành trà vớ vẩn rồi?!!
Cái miệng nhỏ đỏ hồng mềm mại khẽ nhếch, trong lòng Mộc Ly thoải mái, đối với vẻ mặt kinh ngạc của mọi người cũng rất hài lòng. Tin rằng chỉ một lúc nữa thôi, đủ loại sự kiện về Tây cung Hoàng hậu ở Mạt Ương cung sẽ bay đi khắp Hoàng cung, đấy chính là điều Mộc Ly cần.
Cao công công đứng bên cạnh nhịn không nổi nữa, phải biết rằng ông còn chờ tuyên bố
thánh chi nữa, chậm một chút là mất đâu như chơi, ông gánh không nổi.
“Khụ… khụ” Vì vậy Cao công công ho khan hai tiếng, khiến đương sự chú ý, chẳng qua là… đúng như ông mong muốn, đương sự chú ý tới ông.
Mộc Ly mở mắt, thờ ơ liếc Cao công công một cái, sau đó giả bộ kinh ngạc: “À! Cao công công đến đây lúc nào vậy, sao không kêu người báo cho ta biết một tiếng.” Tư thế kia đúng là vừa nhìn thấy Cao công công, làm cho Cao công công toát mồ hôi.
“Không quan trọng, không quan trọng, nô tài đến để truyền chỉ thôi.” Cao công công cười nịnh bợ, cũng nói ra mục đích tới đây.
“Vậy à…….” Gương mặt ra vẻ chợt hiểu, lời Mộc Ly nói ra khiến người ta kinh ngạc không thôi: “Vậy ông mau tuyên đi, còn chờ cái gì nữa? Tuyên mau ta còn ngủ!”
“À… Dạ” Kéo kéo da mặt cứng đờ, cũng chẳng quan tâm Mộc Ly chỉ ngồi đong đưa trên ghế chủ vị mà không chịu quỳ xuống tiếp chỉ. Cao công công mở thánh chỉ, cười gượng hai tiếng ‘ha ha’ : “Tây Cung Hoàng hậu, thông huệ hiền đức, hiểu rõ nghĩa lớn, đặc biệt ngự tứ, một đôi ngọc Phượng Hoàng Linh Lung, một đôi bát thất thải Lưu Ly, bát giác túc hương. . . . . . .” Dù sao nói nhiều như vậy, nhất định phải ban thưởng một chút gì đó.