Vừa dứt lời, trước mắt hiện lên một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, tiếp theo, là vẻ mặt tái nhợt nhưng quật cường của một nữ tử khác, từ từ, hai dung nhan chồng lên nhau, hóa thành một người. Hắn nâng lên môi mỏng, một nụ cười nhạt xẹt qua khóe miệng.
"Vâng" Cao công công giật mình, mặc dù không hiểu vì sao phải chiêu cáo thiên hạ vào lúc này, nhưng cũng không dám nhiều lời.
"Đợi chút." Vũ Tiêu Nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, con ngươi lạnh như băng không chút tình cảm: "Lập tức tuyên Lưu thống lĩnh Ngự lâm quân tới đây cho trẫm."
"Vâng" Cao công công không nói gì thêm, xoay người lui ra.
"Hoàng thượng vạn tuế." Thời gian không tới một ly trà, Lưu thống lĩnh mang theo gương mặt cương nghị xuất hiện tại Ngự Thư Phòng.
"Tăng thêm nhân thủ canh giữa Tương Tư các, không được lệnh của trẫm một con con ruồi cũng không được bay vào, trông coi lỹ lưỡng người ở bên trong cho trẫm, nếu có chuyện gì không may xảy ra, đưa đầu tới gặp trẫm." Giọng nói lạnh lẽo như băng, không hề có bất kỳ dao động nào, nhưng lại chưa đựng quyền uy tuyệt đối.
"Vâng!" Không nhiều lời, Lưu thống lĩnh nhận lệnh lui ra.
Toàn bộ buổi trưa Vũ Tiêu Nhiên đều vùi đầu trong đống tấu chương, vẻ mặt u ám hơn trước, làm cho vị nô tài nào đó, không thể không thở dài ở trong long. Quả nhiên Hoàng đế thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết, rõ ràng buổi sáng còn tươi cười, vậy mà bây giờ đã trở mặt rồi.
Tương Tư các.
"Tại sao các ngươi không cho chúng ta ra ngoài?" Âm thanh bén nhọn gần như có thể đâm thủng màng nhĩ, vang vọng cả Tương Tư các.
"Cô nương mời về, không có lệnh của Hoàng thượng không được đi ra ngoài." Ngữ điệu đều đều, nghe không ra bất kì sự lên xuống nào.
"Nếu hôm nay ta nhất định phải đi ra ngoài?" Giọng nói vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng thuyết phục.
"Không có lệnh của Hoàng thượng, tiểu nhân không thể để ngươi ra ngoài."
"Ngươi. . . . . ." Tuyết Lê chống nạnh, trừng mắt, còn muốn nói tiếp, nhưng bị Mộc Ly kéo lại.
"Tiểu Tuyết!" Mộc Ly kéo Tuyết Lê tới cửa nội điện, híp mắt cười ha hả nói: "Ngươi ngốc à? Rõ ràng người ta muốn giam giữ chúng ta, ngươi có kêu rách họng cũng chẳng có người thả ngươi ra ngoài đâu."
Vừa dứt lời, trước mắt hiện lên một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, tiếp theo, là vẻ mặt tái nhợt nhưng quật cường của một nữ tử khác, từ từ, hai dung nhan chồng lên nhau, hóa thành một người. Hắn nâng lên môi mỏng, một nụ cười nhạt xẹt qua khóe miệng.
"Vâng" Cao công công giật mình, mặc dù không hiểu vì sao phải chiêu cáo thiên hạ vào lúc này, nhưng cũng không dám nhiều lời.
"Đợi chút." Vũ Tiêu Nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, con ngươi lạnh như băng không chút tình cảm: "Lập tức tuyên Lưu thống lĩnh Ngự lâm quân tới đây cho trẫm."
"Vâng" Cao công công không nói gì thêm, xoay người lui ra.
"Hoàng thượng vạn tuế." Thời gian không tới một ly trà, Lưu thống lĩnh mang theo gương mặt cương nghị xuất hiện tại Ngự Thư Phòng.
"Tăng thêm nhân thủ canh giữa Tương Tư các, không được lệnh của trẫm một con con ruồi cũng không được bay vào, trông coi lỹ lưỡng người ở bên trong cho trẫm, nếu có chuyện gì không may xảy ra, đưa đầu tới gặp trẫm." Giọng nói lạnh lẽo như băng, không hề có bất kỳ dao động nào, nhưng lại chưa đựng quyền uy tuyệt đối.
"Vâng!" Không nhiều lời, Lưu thống lĩnh nhận lệnh lui ra.
Toàn bộ buổi trưa Vũ Tiêu Nhiên đều vùi đầu trong đống tấu chương, vẻ mặt u ám hơn trước, làm cho vị nô tài nào đó, không thể không thở dài ở trong long. Quả nhiên Hoàng đế thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết, rõ ràng buổi sáng còn tươi cười, vậy mà bây giờ đã trở mặt rồi.
Tương Tư các.
"Tại sao các ngươi không cho chúng ta ra ngoài?" Âm thanh bén nhọn gần như có thể đâm thủng màng nhĩ, vang vọng cả Tương Tư các.
"Cô nương mời về, không có lệnh của Hoàng thượng không được đi ra ngoài." Ngữ điệu đều đều, nghe không ra bất kì sự lên xuống nào.
"Nếu hôm nay ta nhất định phải đi ra ngoài?" Giọng nói vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng thuyết phục.
"Không có lệnh của Hoàng thượng, tiểu nhân không thể để ngươi ra ngoài."
"Ngươi. . . . . ." Tuyết Lê chống nạnh, trừng mắt, còn muốn nói tiếp, nhưng bị Mộc Ly kéo lại.
"Tiểu Tuyết!" Mộc Ly kéo Tuyết Lê tới cửa nội điện, híp mắt cười ha hả nói: "Ngươi ngốc à? Rõ ràng người ta muốn giam giữ chúng ta, ngươi có kêu rách họng cũng chẳng có người thả ngươi ra ngoài đâu."