"Nhưng. . . . . . Mộc Ly tiểu thư, vậy thì, tại sao hoàng thượng muốn giam giữ chúng ta?" Tuyết Lê chớp chớp đôi mắt to, không hiểu phản đối, trong lời nói còn dậm thêm một ít tức giận.
Rõ ràng buổi sáng Hoàng thượng và Mộc Ly tiểu thư thân mật như vậy, tại sao vào lúc này lại muốn nhốt các nàng. Hôm nay, thay đổi thật là nhanh.
Mộc Ly ngẩn ra, kéo Tuyết Lê đi vào nội điện, xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời âm u bên ngoài, nói thì thào: "Hôm nay, phải đổi rồi sao."
Tính toán thời gian, cách lần nói chuyện với Nhan Phong đã nửa tháng rồi, cũng sắp tới gần ngày Nhan Phủ ‘gặp chuyện không may ’, trong lòng Mộc Ly không kìm nén được xúc động, nhưng nó lại mang theo nhàn nhạt phiền muộn, nàng vốn không thuộc về Hoàng cung này, có lẽ, đúng lúc cần phải rời khỏi đây, dù sao, ở lại, vẫn không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Về phần nguyên nhân bị nhốt Mộc Ly cũng không rõ lắm, có thể đoán được cùng lắm là Vũ Tiêu Nhiên sắp có hành động.
Mộc Ly cười châm biếm, một người cao ngạo như vậy, há lại dễ dàng tha thứ người khác ở dưới mi mắt hắn giở trò sao?!
"Đúng vậy, hôm nay thật sự phải thay đổi rồi." Khẽ cau mày, Tuyết Lê từ trong lời nói phiền muộn của Mộc Ly cảm nhận được thứ gì đó, ngẩng đầu, nhìn thời tiết không tốt ngoài cửa sổ, giữa hai lông mày thoáng qua một tia khủng hoảng.
Dễ dàng nhìn ra sự sợ hãi được che giấu trong mắt Tuyết Lê, Mộc Ly nhìn thẳng vào nàng, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Tuyết, ngươi có đồng ý đi theo ta không?"
Mộc Ly hỏi rất nghiêm túc, sự chân thành trong đôi mắt như Lưu Ly kia khiến cho Tuyết Lê lâm vào trạng thái ngẩn ngơ. Nàng biết, nàng ấy cũng không phải là tiểu thư chân chính của mình, nàng cũng hiẻu, kể từ khi mình biết rõ lai lịch của nàng ấy thì trong lòng đã có hơi rối rắm rồi, e rằng nàng ấy cũng đã phát hiện ra điều này.
Không suy nghĩ nhiều, Tuyết Lê kiên định gật đầu với nàng: "Đồng ý."
Một tiếng đồng ý này, được phát ra từ tận đáy lòng, từ đây chủ tử của nàng, gọi là Anh Mộc Ly.
"Vậy thì tốt." Mộc Ly nhếch miệng cười một tiếng, hai lúm đồng tiền lờ mở nở rộ trên mặt, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua thêm hai ngày nữa, duy nhất không thay đổi chính là Mộc Ly vẫn bị nhốt ở Tương Tư các, bên ngoài có Ngự Lâm quân canh giữ, cho dù đang ở trong Tương Tư các, nàng vẫn cảm thấy bầu không khí trong cung càng ngày càng bị đè nén.
"Nhưng. . . . . . Mộc Ly tiểu thư, vậy thì, tại sao hoàng thượng muốn giam giữ chúng ta?" Tuyết Lê chớp chớp đôi mắt to, không hiểu phản đối, trong lời nói còn dậm thêm một ít tức giận.
Rõ ràng buổi sáng Hoàng thượng và Mộc Ly tiểu thư thân mật như vậy, tại sao vào lúc này lại muốn nhốt các nàng. Hôm nay, thay đổi thật là nhanh.
Mộc Ly ngẩn ra, kéo Tuyết Lê đi vào nội điện, xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời âm u bên ngoài, nói thì thào: "Hôm nay, phải đổi rồi sao."
Tính toán thời gian, cách lần nói chuyện với Nhan Phong đã nửa tháng rồi, cũng sắp tới gần ngày Nhan Phủ ‘gặp chuyện không may ’, trong lòng Mộc Ly không kìm nén được xúc động, nhưng nó lại mang theo nhàn nhạt phiền muộn, nàng vốn không thuộc về Hoàng cung này, có lẽ, đúng lúc cần phải rời khỏi đây, dù sao, ở lại, vẫn không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Về phần nguyên nhân bị nhốt Mộc Ly cũng không rõ lắm, có thể đoán được cùng lắm là Vũ Tiêu Nhiên sắp có hành động.
Mộc Ly cười châm biếm, một người cao ngạo như vậy, há lại dễ dàng tha thứ người khác ở dưới mi mắt hắn giở trò sao?!
"Đúng vậy, hôm nay thật sự phải thay đổi rồi." Khẽ cau mày, Tuyết Lê từ trong lời nói phiền muộn của Mộc Ly cảm nhận được thứ gì đó, ngẩng đầu, nhìn thời tiết không tốt ngoài cửa sổ, giữa hai lông mày thoáng qua một tia khủng hoảng.
Dễ dàng nhìn ra sự sợ hãi được che giấu trong mắt Tuyết Lê, Mộc Ly nhìn thẳng vào nàng, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Tuyết, ngươi có đồng ý đi theo ta không?"
Mộc Ly hỏi rất nghiêm túc, sự chân thành trong đôi mắt như Lưu Ly kia khiến cho Tuyết Lê lâm vào trạng thái ngẩn ngơ. Nàng biết, nàng ấy cũng không phải là tiểu thư chân chính của mình, nàng cũng hiẻu, kể từ khi mình biết rõ lai lịch của nàng ấy thì trong lòng đã có hơi rối rắm rồi, e rằng nàng ấy cũng đã phát hiện ra điều này.
Không suy nghĩ nhiều, Tuyết Lê kiên định gật đầu với nàng: "Đồng ý."
Một tiếng đồng ý này, được phát ra từ tận đáy lòng, từ đây chủ tử của nàng, gọi là Anh Mộc Ly.
"Vậy thì tốt." Mộc Ly nhếch miệng cười một tiếng, hai lúm đồng tiền lờ mở nở rộ trên mặt, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua thêm hai ngày nữa, duy nhất không thay đổi chính là Mộc Ly vẫn bị nhốt ở Tương Tư các, bên ngoài có Ngự Lâm quân canh giữ, cho dù đang ở trong Tương Tư các, nàng vẫn cảm thấy bầu không khí trong cung càng ngày càng bị đè nén.