Mỗi người làm việc đều rất thận trọng, cái loại không khí đè nén đó bao phủ toàn bộ hoàng cung Phượng Lân, Vũ Tiêu Nhiên ngày nào cũng đến chỗ nàng dùng bữa, buổi tối trước sau như một ép buộc nàng ngủ chung, nhưng chuyện bị nhốt thì không hề đề cập tới, giống như hết sức tự nhiên. Mộc Ly cũng không hỏi, từ lúc bắt đầu phản kháng hắn ngủ với mình, đến bây giờ nàng vẫn giữ thái độ bình thản.
Có lúc đến nửa đêm hắn mới tới, không nói câu nào, ôm lấy nàng trực tiếp ngủ, nằm bên cạnh, mũi Mộc Ly nhạy bén ngửi được trên thân thể hắn có một ít mùi son phấn của nữ tử, chắc hẳn mới từ chỗ vị kia phi tử nào đó tới đây. Không phải nàng cố ý, chỉ là trời sanh khứu giác nhạy bén đưa khiến nàng không muốn nghĩ đến cũng không được.
Ngửi được hơi thở nam tính và mùi phấn son trên người hắn, Mộc Ly chẳng biết giờ phút này tâm tình mình là cái dạng gì, có chút phiền muộn, có chút rối rắm, ngực có chút buồn buồn, rồi lại không thể nào trút hết, trong bóng tối, đầu Mộc Ly nhích tới nhích lui, từ từ mở hai mắt ra nhìn đỉnh đầu ngẩn người.
"Ly nhi, sao vậy?" Trong mơ màng, Vũ Tiêu Nhiên nhìn đôi mắt trống rỗng như lưu ly kia, trong lòng đau đớn giống như bị nhéo một cái.
Mộc Ly giựt mình tỉnh lại, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời gì, lui về phía sau, cố gắng tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, trong lòng dấy lên nhè nhẹ tức giận, đôi tay giam cầm nàng ở trong lòng mình, không để nàng có cơ hội lui ra.
"Buông ta ra!" Không biết lửa giận từ đâu đến, Mộc Ly nổi cáo gầm lên một tiếng, bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thoát được trói buộc của hắn.
Nàng càng vùng vẫy muốn chạy trốn, Vũ Tiêu Nhiên càng tức giận, ngực đau nhói như bị kim châm, hắn gầm nhẹ một tiếng: "Không buông, nàng đừng hòng!
"Vũ Tiêu Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn làm sao hả?!!" Lửa giận Mộc Ly bốc cao, mặt đối mặt với hắn.
"Không được né tránh ta, thu hồi ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng đi, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ." Cầm giữ hai tay lộn xộn của nàng, hắn nói rất nhẹ, nhưng vẫn rất lạnh, mắt phượng thoáng qua sự âm u, tròng mắt tà mị mà sâu không lường được, mang theo cố chấp hủy thiên diệt địa.
"Vậy tại sao ngươi muốn giam giữ ta? Ngươi có muốn thử một chút tư vị cả ngày bị nhốt, không được tự do hay không? Hả?" Gương mặt lạnh như băng, lửa giận cháy hừng hực trong hai mắt Mộc Ly, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên, một chút tà khí, chợt lóe lên trong mắt nàng.
Mỗi người làm việc đều rất thận trọng, cái loại không khí đè nén đó bao phủ toàn bộ hoàng cung Phượng Lân, Vũ Tiêu Nhiên ngày nào cũng đến chỗ nàng dùng bữa, buổi tối trước sau như một ép buộc nàng ngủ chung, nhưng chuyện bị nhốt thì không hề đề cập tới, giống như hết sức tự nhiên. Mộc Ly cũng không hỏi, từ lúc bắt đầu phản kháng hắn ngủ với mình, đến bây giờ nàng vẫn giữ thái độ bình thản.
Có lúc đến nửa đêm hắn mới tới, không nói câu nào, ôm lấy nàng trực tiếp ngủ, nằm bên cạnh, mũi Mộc Ly nhạy bén ngửi được trên thân thể hắn có một ít mùi son phấn của nữ tử, chắc hẳn mới từ chỗ vị kia phi tử nào đó tới đây. Không phải nàng cố ý, chỉ là trời sanh khứu giác nhạy bén đưa khiến nàng không muốn nghĩ đến cũng không được.
Ngửi được hơi thở nam tính và mùi phấn son trên người hắn, Mộc Ly chẳng biết giờ phút này tâm tình mình là cái dạng gì, có chút phiền muộn, có chút rối rắm, ngực có chút buồn buồn, rồi lại không thể nào trút hết, trong bóng tối, đầu Mộc Ly nhích tới nhích lui, từ từ mở hai mắt ra nhìn đỉnh đầu ngẩn người.
"Ly nhi, sao vậy?" Trong mơ màng, Vũ Tiêu Nhiên nhìn đôi mắt trống rỗng như lưu ly kia, trong lòng đau đớn giống như bị nhéo một cái.
Mộc Ly giựt mình tỉnh lại, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời gì, lui về phía sau, cố gắng tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, trong lòng dấy lên nhè nhẹ tức giận, đôi tay giam cầm nàng ở trong lòng mình, không để nàng có cơ hội lui ra.
"Buông ta ra!" Không biết lửa giận từ đâu đến, Mộc Ly nổi cáo gầm lên một tiếng, bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thoát được trói buộc của hắn.
Nàng càng vùng vẫy muốn chạy trốn, Vũ Tiêu Nhiên càng tức giận, ngực đau nhói như bị kim châm, hắn gầm nhẹ một tiếng: "Không buông, nàng đừng hòng!
"Vũ Tiêu Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn làm sao hả?!!" Lửa giận Mộc Ly bốc cao, mặt đối mặt với hắn.
"Không được né tránh ta, thu hồi ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng đi, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ." Cầm giữ hai tay lộn xộn của nàng, hắn nói rất nhẹ, nhưng vẫn rất lạnh, mắt phượng thoáng qua sự âm u, tròng mắt tà mị mà sâu không lường được, mang theo cố chấp hủy thiên diệt địa.
"Vậy tại sao ngươi muốn giam giữ ta? Ngươi có muốn thử một chút tư vị cả ngày bị nhốt, không được tự do hay không? Hả?" Gương mặt lạnh như băng, lửa giận cháy hừng hực trong hai mắt Mộc Ly, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên, một chút tà khí, chợt lóe lên trong mắt nàng.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 162
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mỗi người làm việc đều rất thận trọng, cái loại không khí đè nén đó bao phủ toàn bộ hoàng cung Phượng Lân, Vũ Tiêu Nhiên ngày nào cũng đến chỗ nàng dùng bữa, buổi tối trước sau như một ép buộc nàng ngủ chung, nhưng chuyện bị nhốt thì không hề đề cập tới, giống như hết sức tự nhiên. Mộc Ly cũng không hỏi, từ lúc bắt đầu phản kháng hắn ngủ với mình, đến bây giờ nàng vẫn giữ thái độ bình thản.
Có lúc đến nửa đêm hắn mới tới, không nói câu nào, ôm lấy nàng trực tiếp ngủ, nằm bên cạnh, mũi Mộc Ly nhạy bén ngửi được trên thân thể hắn có một ít mùi son phấn của nữ tử, chắc hẳn mới từ chỗ vị kia phi tử nào đó tới đây. Không phải nàng cố ý, chỉ là trời sanh khứu giác nhạy bén đưa khiến nàng không muốn nghĩ đến cũng không được.
Ngửi được hơi thở nam tính và mùi phấn son trên người hắn, Mộc Ly chẳng biết giờ phút này tâm tình mình là cái dạng gì, có chút phiền muộn, có chút rối rắm, ngực có chút buồn buồn, rồi lại không thể nào trút hết, trong bóng tối, đầu Mộc Ly nhích tới nhích lui, từ từ mở hai mắt ra nhìn đỉnh đầu ngẩn người.
"Ly nhi, sao vậy?" Trong mơ màng, Vũ Tiêu Nhiên nhìn đôi mắt trống rỗng như lưu ly kia, trong lòng đau đớn giống như bị nhéo một cái.
Mộc Ly giựt mình tỉnh lại, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời gì, lui về phía sau, cố gắng tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, trong lòng dấy lên nhè nhẹ tức giận, đôi tay giam cầm nàng ở trong lòng mình, không để nàng có cơ hội lui ra.
"Buông ta ra!" Không biết lửa giận từ đâu đến, Mộc Ly nổi cáo gầm lên một tiếng, bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thoát được trói buộc của hắn.
Nàng càng vùng vẫy muốn chạy trốn, Vũ Tiêu Nhiên càng tức giận, ngực đau nhói như bị kim châm, hắn gầm nhẹ một tiếng: "Không buông, nàng đừng hòng!
"Vũ Tiêu Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn làm sao hả?!!" Lửa giận Mộc Ly bốc cao, mặt đối mặt với hắn.
"Không được né tránh ta, thu hồi ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng đi, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ." Cầm giữ hai tay lộn xộn của nàng, hắn nói rất nhẹ, nhưng vẫn rất lạnh, mắt phượng thoáng qua sự âm u, tròng mắt tà mị mà sâu không lường được, mang theo cố chấp hủy thiên diệt địa.
"Vậy tại sao ngươi muốn giam giữ ta? Ngươi có muốn thử một chút tư vị cả ngày bị nhốt, không được tự do hay không? Hả?" Gương mặt lạnh như băng, lửa giận cháy hừng hực trong hai mắt Mộc Ly, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen như bảo thạch của Vũ Tiêu Nhiên, một chút tà khí, chợt lóe lên trong mắt nàng.