"Do Cao công công đưa tới, chỉ nói để cho ngươi thay, chẹp chẹp. . . Ngươi mặc vào thật đúng là có điểm giống như nam nhân." Tuyết Lê híp mắt quan sát kĩ xiêm áo trên người Mộc Ly, cũng không chú ý vẻ mặt của nàng.
"Thật sao?" Cười khẽ, Mộc Ly hồi hồn, chạy đến gương đồng phía trước ngắm nghía diện mạo của mình. diễn,đàn(lê(quý.đôn
Trang phục xanh thẳm như thư đồng, khoác lên thân thể gầy yếu của nàng thì vô cùng lanh lợi đáng yêu, thắt lung cùng màu, khiến cả bộ quần áo cực kỳ cứng nhắc, nhìn không giống như nữ nhân, mà lại tựa như thư sinh, chẳng qua chất liệu bóng loáng và kiểu dáng có chút không ăn nhập với nhau.
3000 sợi tóc mềm mại xõa xuống hai bên gò má, sắc mặt bởi vì dịch dung hoàn mà thiếu sức sống, ở giữa màu đen như mực càng thêm lộ vẻ tái nhợt, một đôi mắt Lưu Ly sáng chói linh khí bức người, chiếc mũi xinh xắn khắc vào ngũ quan hoàn mỹ, môi mỏng màu hồng sang bóng như hoa Anh Đào. Mặc dù không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú, chỉ tiếc đây không phải là bản thân nàng. diễn%đàn$lê#quý&đôn
"Hazi. . ." Một tiếng thở dài không tự chủ bật ra khỏi miệng, Mộc Ly mái tóc của mình, kêu Tuyết Lê cầm khăn lụa cùng màu, giúp nàng lấy cái khăn trùm đầu giống như vật trang sức của thư sinh cổ đại.
Cái gọi là, thư đồng nên có bộ dáng đúng như vầy phải không nhỉ?!
"Cái người này đã thở dài lần thứ ba rồi." Bĩu môi, Tuyết Lê vừa giúp nàng làm tóc, miệng cũng không ngừng nghỉ.
Nàng biết nàng ấy nhất định có tâm sự, và cũng dám chắc là có liên quan đến vị Hoàng đế cao cao tại thượng nọ, nhưng lại không biết nên nói cái gì để an ủi nàng ấy. Tuyết Lê cảm thấy rất mừng khi thoát khỏi hoàng cung này. Dù sao, nàng cũng không thích hợp với nơi lục đục đấu đá kia, hơn nữa, tự do tự tại, chế độ một vợ một chồng, là do nàng ấy đã dạy nàng.
Tuy rằng cảm giác không thể tin được, nhưng Tuyết Lê được Mộc Ly khai sáng nên đã từ từ tiếp nhận chuyện này, khiến Mộc Ly thường xuyên cảm thán ở trong lòng, hoàn hảo Tuyết Lê không phải dạng thiếu đầu óc, ít nhất thì nàng ấy tiếp thu cũng rất nhanh.
Mộc Ly ngẩn ra, nàng thở dài nhiều như vậy sao? Nàng đâu có việc gì mà cần phải than thở như vậy chứ? Quẫn bách. . . . . .
"Đi, Cao công công đang chờ." Giúp Mộc Ly sửa sang lại quần áo, Tuyết Lê đi trước mở đường, quần áo lụa mỏng màu xanh nhạt, bên hông đeo túi gấm theo bước chân lắc một cái
"Do Cao công công đưa tới, chỉ nói để cho ngươi thay, chẹp chẹp. . . Ngươi mặc vào thật đúng là có điểm giống như nam nhân." Tuyết Lê híp mắt quan sát kĩ xiêm áo trên người Mộc Ly, cũng không chú ý vẻ mặt của nàng.
"Thật sao?" Cười khẽ, Mộc Ly hồi hồn, chạy đến gương đồng phía trước ngắm nghía diện mạo của mình. diễn,đàn(lê(quý.đôn
Trang phục xanh thẳm như thư đồng, khoác lên thân thể gầy yếu của nàng thì vô cùng lanh lợi đáng yêu, thắt lung cùng màu, khiến cả bộ quần áo cực kỳ cứng nhắc, nhìn không giống như nữ nhân, mà lại tựa như thư sinh, chẳng qua chất liệu bóng loáng và kiểu dáng có chút không ăn nhập với nhau.
sợi tóc mềm mại xõa xuống hai bên gò má, sắc mặt bởi vì dịch dung hoàn mà thiếu sức sống, ở giữa màu đen như mực càng thêm lộ vẻ tái nhợt, một đôi mắt Lưu Ly sáng chói linh khí bức người, chiếc mũi xinh xắn khắc vào ngũ quan hoàn mỹ, môi mỏng màu hồng sang bóng như hoa Anh Đào. Mặc dù không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú, chỉ tiếc đây không phải là bản thân nàng. diễn%đàn$lêquý&đôn
"Hazi. . ." Một tiếng thở dài không tự chủ bật ra khỏi miệng, Mộc Ly mái tóc của mình, kêu Tuyết Lê cầm khăn lụa cùng màu, giúp nàng lấy cái khăn trùm đầu giống như vật trang sức của thư sinh cổ đại.
Cái gọi là, thư đồng nên có bộ dáng đúng như vầy phải không nhỉ?!
"Cái người này đã thở dài lần thứ ba rồi." Bĩu môi, Tuyết Lê vừa giúp nàng làm tóc, miệng cũng không ngừng nghỉ.
Nàng biết nàng ấy nhất định có tâm sự, và cũng dám chắc là có liên quan đến vị Hoàng đế cao cao tại thượng nọ, nhưng lại không biết nên nói cái gì để an ủi nàng ấy. Tuyết Lê cảm thấy rất mừng khi thoát khỏi hoàng cung này. Dù sao, nàng cũng không thích hợp với nơi lục đục đấu đá kia, hơn nữa, tự do tự tại, chế độ một vợ một chồng, là do nàng ấy đã dạy nàng.
Tuy rằng cảm giác không thể tin được, nhưng Tuyết Lê được Mộc Ly khai sáng nên đã từ từ tiếp nhận chuyện này, khiến Mộc Ly thường xuyên cảm thán ở trong lòng, hoàn hảo Tuyết Lê không phải dạng thiếu đầu óc, ít nhất thì nàng ấy tiếp thu cũng rất nhanh.
Mộc Ly ngẩn ra, nàng thở dài nhiều như vậy sao? Nàng đâu có việc gì mà cần phải than thở như vậy chứ? Quẫn bách. . . . . .
"Đi, Cao công công đang chờ." Giúp Mộc Ly sửa sang lại quần áo, Tuyết Lê đi trước mở đường, quần áo lụa mỏng màu xanh nhạt, bên hông đeo túi gấm theo bước chân lắc một cái