Cao công công đứng trước cổng lớn Tương Tư các, thấy Mộc Ly đi ra, tay vung phất trần lên, chạy nhanh đến đón. diễn^đàn%lê$quý%đôn
"Chao ôi, cô nãi nãi của ta, cuối cùng người cũng chịu xuất hiện, để đám nô tài chúng tôi đợi rất lâu rồi đấy."
"Lâu sao, thời gian có một ly trà thôi mà." Tuyết Lê nhịn không được lườm một cái, nhỏ giọng phản pháo lại vẻ mặt ngạc nhiên của Cao công công. Riêng Mộc Ly thì tựa như không nghe thấy lời nói của Cao công công đi theo đám bọn hắn đến cửa chính ở phía Đông, suốt dọc đường luôn giữ im lặng.
Ngày mùa Đông, sáng sớm nhìn có vẻ rất tiêu điều, gió lạnh thổi trên má mang theo nhè nhẹ đau xót, Mộc Ly dưới sự hướng dẫn của Cao công công, một đường băng qua tiểu viện, đi tới Ngự Hoa Viên, trên đường đến Ngự Hoa Viên Mộc Ly tinh mắt nhìn thấy Tô quý phi và Linh phi ngồi ở trong đình thưởng thức trà. diễn#đàn#lê.quý^đôn
"Ơ, đó không phải là tiền Tây cung Hoàng hậu của chúng ta sao?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào bộ nam trang trên người Mộc Ly, rất dễ nhận thấy, đôi mắt phượng của Linh phi, vừa nhìn thấy Mộc Ly đã phát ra ánh sang độc ác, cảm giác giống như gặp được kẻ thù.
Mộc Ly lạnh lùng khẽ hừ không để ý tới Linh phi, đi thẳng tới trước mặt Tô quý phi nhìn xuống nàng ta, ý lạnh trong con ngươi còn lạnh hơn gió sáng sớm. Mặc dù Tô Liên Hinh rất không thích tư vị bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng nàng ta cũng không phải là kẻ ăn chay, híp mắt, nhìn lại Mộc Ly.
Mộc Ly cười lạnh, nói: "Tô quý phi nương nương, chỉ mong những ngày an nhàn của ngươi có thể, dài, lâu! Nếu không, ta sẽ khiến cho nó dài đằng đẵng."
Gằn từng chữ cuối cùng, Mộc Ly xoay người tiêu sái rời đi, để lại Tô quý phi vẫn còn đang sững sờ vì câu nói sau cùng của Mộc Ly kia và Linh phi ác độc nhìn chằm chằm Mộc Ly.
"Hazi, đi thôi." Cao công công bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, trong hậu cung này, cái không thiếu chính là thị phi!
Trước cổng chính phía Đông, một chiếc xe ngựa to dùng vải màu xanh dương đậm làm mành trướng dừng ở cửa, lấy hai con ngựa đen cường tráng để kéo xe, trên giá xe, xuất hiện một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt nam nhân lạnh lẽo ngồi ở trước xe lạnh lùng nhìn xuống Mộc Ly.
Cơ thể Mộc Ly run rẩy từng bước một đi tới, ánh sáng trong mắt lặp tức ảm đạm, phải đi ư? Rốt cuộc hắn cũng bằng lòng để nàng xuất cung rồi ư? Nhưng sao đến giờ phút này, tim lại đau đến khó thở như vậy?
Cao công công đứng trước cổng lớn Tương Tư các, thấy Mộc Ly đi ra, tay vung phất trần lên, chạy nhanh đến đón. diễn^đàn%lê$quý%đôn
"Chao ôi, cô nãi nãi của ta, cuối cùng người cũng chịu xuất hiện, để đám nô tài chúng tôi đợi rất lâu rồi đấy."
"Lâu sao, thời gian có một ly trà thôi mà." Tuyết Lê nhịn không được lườm một cái, nhỏ giọng phản pháo lại vẻ mặt ngạc nhiên của Cao công công. Riêng Mộc Ly thì tựa như không nghe thấy lời nói của Cao công công đi theo đám bọn hắn đến cửa chính ở phía Đông, suốt dọc đường luôn giữ im lặng.
Ngày mùa Đông, sáng sớm nhìn có vẻ rất tiêu điều, gió lạnh thổi trên má mang theo nhè nhẹ đau xót, Mộc Ly dưới sự hướng dẫn của Cao công công, một đường băng qua tiểu viện, đi tới Ngự Hoa Viên, trên đường đến Ngự Hoa Viên Mộc Ly tinh mắt nhìn thấy Tô quý phi và Linh phi ngồi ở trong đình thưởng thức trà. diễnđànlê.quý^đôn
"Ơ, đó không phải là tiền Tây cung Hoàng hậu của chúng ta sao?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào bộ nam trang trên người Mộc Ly, rất dễ nhận thấy, đôi mắt phượng của Linh phi, vừa nhìn thấy Mộc Ly đã phát ra ánh sang độc ác, cảm giác giống như gặp được kẻ thù.
Mộc Ly lạnh lùng khẽ hừ không để ý tới Linh phi, đi thẳng tới trước mặt Tô quý phi nhìn xuống nàng ta, ý lạnh trong con ngươi còn lạnh hơn gió sáng sớm. Mặc dù Tô Liên Hinh rất không thích tư vị bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng nàng ta cũng không phải là kẻ ăn chay, híp mắt, nhìn lại Mộc Ly.
Mộc Ly cười lạnh, nói: "Tô quý phi nương nương, chỉ mong những ngày an nhàn của ngươi có thể, dài, lâu! Nếu không, ta sẽ khiến cho nó dài đằng đẵng."
Gằn từng chữ cuối cùng, Mộc Ly xoay người tiêu sái rời đi, để lại Tô quý phi vẫn còn đang sững sờ vì câu nói sau cùng của Mộc Ly kia và Linh phi ác độc nhìn chằm chằm Mộc Ly.
"Hazi, đi thôi." Cao công công bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, trong hậu cung này, cái không thiếu chính là thị phi!
Trước cổng chính phía Đông, một chiếc xe ngựa to dùng vải màu xanh dương đậm làm mành trướng dừng ở cửa, lấy hai con ngựa đen cường tráng để kéo xe, trên giá xe, xuất hiện một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt nam nhân lạnh lẽo ngồi ở trước xe lạnh lùng nhìn xuống Mộc Ly.
Cơ thể Mộc Ly run rẩy từng bước một đi tới, ánh sáng trong mắt lặp tức ảm đạm, phải đi ư? Rốt cuộc hắn cũng bằng lòng để nàng xuất cung rồi ư? Nhưng sao đến giờ phút này, tim lại đau đến khó thở như vậy?