Quay đầu lại, nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, đầy đủ vật lạ, nhưng người vẫn chưa chịu di chuyển, vì sao trái tim vốn luôn lạnh lẽo, giờ phút nào cũng mong mỏi rời đi, cách xa nơi này. Hiện tại lại đau đớn như thế, sự chua xót, buồn bực trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả, nhưng lại khó chịu như vậy.
"Sao vậy? Không nỡ đi sao?" Nam tử áo đen ngồi ở trên xe ngựa liếc nhìn Mộc Ly, vừa mở miệng, thì lời nói đã đầy vẻ châm chọc.
Không nỡ? Sao lại không nỡ chứ? Lông mi dài run run, Mộc Ly nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là một mảnh trấn tĩnh và dứt khoát.
"Ta không có gì để luyến tiếc cả." Quay đầu, cười nhạt với nam tử áo đen, Mộc Ly cũng không để lời nói châm chọc của hắn ở trong lòng, sớm muộn phải đi, đi bây giờ rồi, không phải tốt hơn sao?
Huống chi, Tiểu Tuyết cũng đã đi theo mình, sau này không cần bận tâm đến chuyện ở Nhan phủ nữa. Cho dù Anh Mộc Ly nàng lưu lạc giang hồ, nhưng vẫn có thể đi tìm tên nam nhân khiến cho người ta cảm thấy ấm áp kia, như vậy. . . Vì sao phải luyến tiếc chứ?
Nghĩ tới đây, lặp tức xem nhẹ sự đau đớn như có như không ở trong lòng, Mộc Ly thoải mái nở nụ cười, bàn tay trắng nõn mảnh khãnh khều nhẹ, Mộc Ly đẩy rèm màu xanh dương đậm ra, trong nháy mắt. . . . . . Tâm sững sờ, người cũng cứng đơ ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, lấy lại tinh thần, trong con ngươi thoáng qua một tia sang kì lạ.
"Vũ Tiêu Nhiên! Sao ngươi lại ở đây?" Mộc Ly cất tiếng, nhìn vị Hoàng đế nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên trong xe ngựa, giọng nói kinh ngạc ngay cả mình cũng không biết, hai người hoàn toàn không bởi vì cuộc chiến tối hôm qua mà lúng túng, dường như bọn họ cũng chưa từng trải qua những tình huống như vậy.
"Ta không bỏ được nàng." Vũ Tiêu Nhiên nặn mấy chữ từ trong kẽ răng ra, nét mặt vẫn tái nhợt như cũ, lại mang theo sự khác thường. Rất dễ nhận thấy, câu nói của Mộc Ly ‘Ta không có gì để luyến tiếc cả’ đã bị hắn nghe được, đã vậy dường như còn rất quan tâm.
Có thể nghĩ, tối hôm qua người ta hộc máu ở Tương Tư các. Hôm nay, cơ thể còn chưa khỏe lại, đã mang theo gương mặt tái nhợt đến với nàng, có thể không quan tâm sao? Chỉ là, Vũ Tiêu Nhiên ơi Vũ Tiêu Nhiên, người mà ngươi coi trọng là ai? Phải chăng từ đầu đến cuối là ta, thế thân của người khác?!
Quay đầu lại, nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, đầy đủ vật lạ, nhưng người vẫn chưa chịu di chuyển, vì sao trái tim vốn luôn lạnh lẽo, giờ phút nào cũng mong mỏi rời đi, cách xa nơi này. Hiện tại lại đau đớn như thế, sự chua xót, buồn bực trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả, nhưng lại khó chịu như vậy.
"Sao vậy? Không nỡ đi sao?" Nam tử áo đen ngồi ở trên xe ngựa liếc nhìn Mộc Ly, vừa mở miệng, thì lời nói đã đầy vẻ châm chọc.
Không nỡ? Sao lại không nỡ chứ? Lông mi dài run run, Mộc Ly nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là một mảnh trấn tĩnh và dứt khoát.
"Ta không có gì để luyến tiếc cả." Quay đầu, cười nhạt với nam tử áo đen, Mộc Ly cũng không để lời nói châm chọc của hắn ở trong lòng, sớm muộn phải đi, đi bây giờ rồi, không phải tốt hơn sao?
Huống chi, Tiểu Tuyết cũng đã đi theo mình, sau này không cần bận tâm đến chuyện ở Nhan phủ nữa. Cho dù Anh Mộc Ly nàng lưu lạc giang hồ, nhưng vẫn có thể đi tìm tên nam nhân khiến cho người ta cảm thấy ấm áp kia, như vậy. . . Vì sao phải luyến tiếc chứ?
Nghĩ tới đây, lặp tức xem nhẹ sự đau đớn như có như không ở trong lòng, Mộc Ly thoải mái nở nụ cười, bàn tay trắng nõn mảnh khãnh khều nhẹ, Mộc Ly đẩy rèm màu xanh dương đậm ra, trong nháy mắt. . . . . . Tâm sững sờ, người cũng cứng đơ ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, lấy lại tinh thần, trong con ngươi thoáng qua một tia sang kì lạ.
"Vũ Tiêu Nhiên! Sao ngươi lại ở đây?" Mộc Ly cất tiếng, nhìn vị Hoàng đế nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên trong xe ngựa, giọng nói kinh ngạc ngay cả mình cũng không biết, hai người hoàn toàn không bởi vì cuộc chiến tối hôm qua mà lúng túng, dường như bọn họ cũng chưa từng trải qua những tình huống như vậy.
"Ta không bỏ được nàng." Vũ Tiêu Nhiên nặn mấy chữ từ trong kẽ răng ra, nét mặt vẫn tái nhợt như cũ, lại mang theo sự khác thường. Rất dễ nhận thấy, câu nói của Mộc Ly ‘Ta không có gì để luyến tiếc cả’ đã bị hắn nghe được, đã vậy dường như còn rất quan tâm.
Có thể nghĩ, tối hôm qua người ta hộc máu ở Tương Tư các. Hôm nay, cơ thể còn chưa khỏe lại, đã mang theo gương mặt tái nhợt đến với nàng, có thể không quan tâm sao? Chỉ là, Vũ Tiêu Nhiên ơi Vũ Tiêu Nhiên, người mà ngươi coi trọng là ai? Phải chăng từ đầu đến cuối là ta, thế thân của người khác?!
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 168
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quay đầu lại, nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, đầy đủ vật lạ, nhưng người vẫn chưa chịu di chuyển, vì sao trái tim vốn luôn lạnh lẽo, giờ phút nào cũng mong mỏi rời đi, cách xa nơi này. Hiện tại lại đau đớn như thế, sự chua xót, buồn bực trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả, nhưng lại khó chịu như vậy.
"Sao vậy? Không nỡ đi sao?" Nam tử áo đen ngồi ở trên xe ngựa liếc nhìn Mộc Ly, vừa mở miệng, thì lời nói đã đầy vẻ châm chọc.
Không nỡ? Sao lại không nỡ chứ? Lông mi dài run run, Mộc Ly nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là một mảnh trấn tĩnh và dứt khoát.
"Ta không có gì để luyến tiếc cả." Quay đầu, cười nhạt với nam tử áo đen, Mộc Ly cũng không để lời nói châm chọc của hắn ở trong lòng, sớm muộn phải đi, đi bây giờ rồi, không phải tốt hơn sao?
Huống chi, Tiểu Tuyết cũng đã đi theo mình, sau này không cần bận tâm đến chuyện ở Nhan phủ nữa. Cho dù Anh Mộc Ly nàng lưu lạc giang hồ, nhưng vẫn có thể đi tìm tên nam nhân khiến cho người ta cảm thấy ấm áp kia, như vậy. . . Vì sao phải luyến tiếc chứ?
Nghĩ tới đây, lặp tức xem nhẹ sự đau đớn như có như không ở trong lòng, Mộc Ly thoải mái nở nụ cười, bàn tay trắng nõn mảnh khãnh khều nhẹ, Mộc Ly đẩy rèm màu xanh dương đậm ra, trong nháy mắt. . . . . . Tâm sững sờ, người cũng cứng đơ ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, lấy lại tinh thần, trong con ngươi thoáng qua một tia sang kì lạ.
"Vũ Tiêu Nhiên! Sao ngươi lại ở đây?" Mộc Ly cất tiếng, nhìn vị Hoàng đế nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên trong xe ngựa, giọng nói kinh ngạc ngay cả mình cũng không biết, hai người hoàn toàn không bởi vì cuộc chiến tối hôm qua mà lúng túng, dường như bọn họ cũng chưa từng trải qua những tình huống như vậy.
"Ta không bỏ được nàng." Vũ Tiêu Nhiên nặn mấy chữ từ trong kẽ răng ra, nét mặt vẫn tái nhợt như cũ, lại mang theo sự khác thường. Rất dễ nhận thấy, câu nói của Mộc Ly ‘Ta không có gì để luyến tiếc cả’ đã bị hắn nghe được, đã vậy dường như còn rất quan tâm.
Có thể nghĩ, tối hôm qua người ta hộc máu ở Tương Tư các. Hôm nay, cơ thể còn chưa khỏe lại, đã mang theo gương mặt tái nhợt đến với nàng, có thể không quan tâm sao? Chỉ là, Vũ Tiêu Nhiên ơi Vũ Tiêu Nhiên, người mà ngươi coi trọng là ai? Phải chăng từ đầu đến cuối là ta, thế thân của người khác?!