Môi chạm môi, mang theo hơi ấm của nhau, xâm nhập vào trái tim đối phương, chẳng qua lòng Mộc Ly có chút nguội lạnh. . . . . .
Nụ hôn lần này, không bá đạo giống như trước đây, hắn hôn rất cẩn thận, rất dùng sức, nhưng vẫn cực kì dịu dàng, nhiệt độ nóng rực cơ hồ muốn đốt cháy lòng nàng. Mộc Ly không giãy giụa, thứ nhất là nàng không thể giãy giụa, thứ hai là nàng cũng không muốn giãy giụa, mà sự nhu thuận của nàng càng làm cho Vũ Tiêu Nhiên hôn điên cuồng hơn.
Nụ hôn nóng bỏng như phong ba mãnh liệt, hắn nghiền nát đôi môi nàng, kéo dài đằng đẵng, biển cạn đá mòn. Lòng Mộc Ly hơi sợ, đầu toát ra một ý nghĩ, hôn như vậy, tại sao nàng cảm giác giống như là, ly biệt . . . . .
Nụ hôn điên cuồng ly biệt, nghĩ như vậy, sự bực bội trong lòng nàng mỗi lúc một tăng lên. . . . . .
Dường như, tan nát, sụp đổ, đột nhiên cảm thấy thật vô lực và bất đắc dĩ. . . . . .
Đến lúc nào mới là tận cùng, cả ta và ngươi đều yêu, rốt cuộc là ngươi thay ta, hay ta thay nàng ấy?
Chỉ cảm thấy rất vô lực, vô lực yêu ngươi, vô lực kéo dài, thậm chí, vô lực bất đắc dĩ
Đoạn tình này không hề quanh co khúc khuỷu, có lẽ chúng ta có thể yêu nhau tới cùng trời cuối đất, biển cạn đá mòn, nhưng bởi vì có quanh co, nên mới càng thêm xinh đẹp.
Tựa như trừng phạt sự mất tập trung của nàng, Vũ Tiêu Nhiên cắn nhẹ môi nàng, Mộc Ly bị đau nhíu mày, vừa nhấc con mắt, đã thấy tròng mắt sâu hun hút như hắc bảo thạch của hắn, vì vậy trầm luân trầm luân rồi trầm luân. . . . . .
Hai quả tim trôi dạt như bè gỗ, kết quả là ai bắt được ai, đến cuối cùng, chúng ta cũng chẳng rõ nữa. Rốt cuộc là ai dây dưa ai, chỉ là cắt bỏ không được, lại. . . còn rối ren hơn. . . . . .
Rèm vải xe ngựa màu xanh đẹp đẽ, nhanh chóng ra khỏi Phượng đô phố xá sầm uất, ước chừng khoảng hai giờ, xe ngựa rốt cuộc cũng từ từ dừng lại trước một nơi rất cổ xưa.
Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly đã ngủ say xuống xe ngựa, đi thẳng vào bên trong phòng ngủ chính, Tuyết Lê và Trần Tuyệt hấp tấp đuổi theo, dĩ nhiên, tại nơi mà người khác không thấy, còn có mấy trăm ám vệ phòng thủ, lông mi dài của Mộc Ly run run thở dài trong lòng, hắn đổi hình thức nhốt rồi!
Chương :
Môi chạm môi, mang theo hơi ấm của nhau, xâm nhập vào trái tim đối phương, chẳng qua lòng Mộc Ly có chút nguội lạnh. . . . . .
Nụ hôn lần này, không bá đạo giống như trước đây, hắn hôn rất cẩn thận, rất dùng sức, nhưng vẫn cực kì dịu dàng, nhiệt độ nóng rực cơ hồ muốn đốt cháy lòng nàng. Mộc Ly không giãy giụa, thứ nhất là nàng không thể giãy giụa, thứ hai là nàng cũng không muốn giãy giụa, mà sự nhu thuận của nàng càng làm cho Vũ Tiêu Nhiên hôn điên cuồng hơn.
Nụ hôn nóng bỏng như phong ba mãnh liệt, hắn nghiền nát đôi môi nàng, kéo dài đằng đẵng, biển cạn đá mòn. Lòng Mộc Ly hơi sợ, đầu toát ra một ý nghĩ, hôn như vậy, tại sao nàng cảm giác giống như là, ly biệt . . . . .
Nụ hôn điên cuồng ly biệt, nghĩ như vậy, sự bực bội trong lòng nàng mỗi lúc một tăng lên. . . . . .
Dường như, tan nát, sụp đổ, đột nhiên cảm thấy thật vô lực và bất đắc dĩ. . . . . .
Đến lúc nào mới là tận cùng, cả ta và ngươi đều yêu, rốt cuộc là ngươi thay ta, hay ta thay nàng ấy?
Chỉ cảm thấy rất vô lực, vô lực yêu ngươi, vô lực kéo dài, thậm chí, vô lực bất đắc dĩ
Đoạn tình này không hề quanh co khúc khuỷu, có lẽ chúng ta có thể yêu nhau tới cùng trời cuối đất, biển cạn đá mòn, nhưng bởi vì có quanh co, nên mới càng thêm xinh đẹp.
Tựa như trừng phạt sự mất tập trung của nàng, Vũ Tiêu Nhiên cắn nhẹ môi nàng, Mộc Ly bị đau nhíu mày, vừa nhấc con mắt, đã thấy tròng mắt sâu hun hút như hắc bảo thạch của hắn, vì vậy trầm luân trầm luân rồi trầm luân. . . . . .
Hai quả tim trôi dạt như bè gỗ, kết quả là ai bắt được ai, đến cuối cùng, chúng ta cũng chẳng rõ nữa. Rốt cuộc là ai dây dưa ai, chỉ là cắt bỏ không được, lại. . . còn rối ren hơn. . . . . .
Rèm vải xe ngựa màu xanh đẹp đẽ, nhanh chóng ra khỏi Phượng đô phố xá sầm uất, ước chừng khoảng hai giờ, xe ngựa rốt cuộc cũng từ từ dừng lại trước một nơi rất cổ xưa.
Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly đã ngủ say xuống xe ngựa, đi thẳng vào bên trong phòng ngủ chính, Tuyết Lê và Trần Tuyệt hấp tấp đuổi theo, dĩ nhiên, tại nơi mà người khác không thấy, còn có mấy trăm ám vệ phòng thủ, lông mi dài của Mộc Ly run run thở dài trong lòng, hắn đổi hình thức nhốt rồi!
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 171
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương 171:
Môi chạm môi, mang theo hơi ấm của nhau, xâm nhập vào trái tim đối phương, chẳng qua lòng Mộc Ly có chút nguội lạnh. . . . . .
Nụ hôn lần này, không bá đạo giống như trước đây, hắn hôn rất cẩn thận, rất dùng sức, nhưng vẫn cực kì dịu dàng, nhiệt độ nóng rực cơ hồ muốn đốt cháy lòng nàng. Mộc Ly không giãy giụa, thứ nhất là nàng không thể giãy giụa, thứ hai là nàng cũng không muốn giãy giụa, mà sự nhu thuận của nàng càng làm cho Vũ Tiêu Nhiên hôn điên cuồng hơn.
Nụ hôn nóng bỏng như phong ba mãnh liệt, hắn nghiền nát đôi môi nàng, kéo dài đằng đẵng, biển cạn đá mòn. Lòng Mộc Ly hơi sợ, đầu toát ra một ý nghĩ, hôn như vậy, tại sao nàng cảm giác giống như là, ly biệt . . . . .
Nụ hôn điên cuồng ly biệt, nghĩ như vậy, sự bực bội trong lòng nàng mỗi lúc một tăng lên. . . . . .
Dường như, tan nát, sụp đổ, đột nhiên cảm thấy thật vô lực và bất đắc dĩ. . . . . .
Đến lúc nào mới là tận cùng, cả ta và ngươi đều yêu, rốt cuộc là ngươi thay ta, hay ta thay nàng ấy?
Chỉ cảm thấy rất vô lực, vô lực yêu ngươi, vô lực kéo dài, thậm chí, vô lực bất đắc dĩ
Đoạn tình này không hề quanh co khúc khuỷu, có lẽ chúng ta có thể yêu nhau tới cùng trời cuối đất, biển cạn đá mòn, nhưng bởi vì có quanh co, nên mới càng thêm xinh đẹp.
Tựa như trừng phạt sự mất tập trung của nàng, Vũ Tiêu Nhiên cắn nhẹ môi nàng, Mộc Ly bị đau nhíu mày, vừa nhấc con mắt, đã thấy tròng mắt sâu hun hút như hắc bảo thạch của hắn, vì vậy trầm luân trầm luân rồi trầm luân. . . . . .
Hai quả tim trôi dạt như bè gỗ, kết quả là ai bắt được ai, đến cuối cùng, chúng ta cũng chẳng rõ nữa. Rốt cuộc là ai dây dưa ai, chỉ là cắt bỏ không được, lại. . . còn rối ren hơn. . . . . .
Rèm vải xe ngựa màu xanh đẹp đẽ, nhanh chóng ra khỏi Phượng đô phố xá sầm uất, ước chừng khoảng hai giờ, xe ngựa rốt cuộc cũng từ từ dừng lại trước một nơi rất cổ xưa.
Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly đã ngủ say xuống xe ngựa, đi thẳng vào bên trong phòng ngủ chính, Tuyết Lê và Trần Tuyệt hấp tấp đuổi theo, dĩ nhiên, tại nơi mà người khác không thấy, còn có mấy trăm ám vệ phòng thủ, lông mi dài của Mộc Ly run run thở dài trong lòng, hắn đổi hình thức nhốt rồi!