Thật ra Mộc Ly làm như vậy cũng là có đạo lý, nàng không muốn đặt quá nhiều tình cảm cho người khác, sợ cuối cùng sẽ bị mình liên lụy, dẫn đến không đành lòng. Cho nên từ lúc mới bắt đầu luôn dùng thái độ lạnh nhạt để nhìn mọi thứ, trừ Tuyết Lê làm bạn, thì nàng rất cô đơn.
Một người chìm nổi, trải qua những năm tháng cô đơn, kiếp trước kiếp này, từ ngàn năm sau đến nơi đây, nàng từ đầu đến cuối vẫn cô độc, nhưng lại vô cùng cao ngạo, bởi vì sự quật cường này, bởi vì phần nghị lực khác hẳn với người thường này, ngàn năm trước, nàng bị chính người mẹ ruột của mình vứt bỏ, ngàn năm sau chẳng biết người nào sẽ bỏ rơi nàng nữa đây?
"Trần Tuyệt." Giọng nói nhàn nhạt giống như tiếng muỗi kêu từ trong miệng nàng phát ra, nàng không quay đầu lại, nhưng biết hắn nhất định đứng cách nàng không xa, thậm chí nàng còn hiểu rõ, tòa trạch viện này có bao nhiêu ám vệ.
Do dự một chút, Trần Tuyệt mới đi tới trước mặt nàng, cái gì cũng không có hỏi, chỉ là cùng với nàng đứng ở mép đường hoa xem sóng gợn lăn tăn, nhìn mây bay bồng bềnh.
Hai người chỉ im lặng đứng, Mộc Ly chưa từng mở miệng, Trần Tuyệt không hiểu mục đích nàng ấy kêu mình tới là gì, vậy nên đứng cùng với nàng, cũng không xuất hiện nét mất kiên nhẫn. Chẳng qua gương mặt băng sơn vạn năm không đổi, lại chẳng hề có sự biến hóa, hoặc là một tia dao động.
"Ta có thể đi ra bên ngoài một lát không?" Qua một lúc lâu, Mộc Ly mới quay đầu nhìn Trần Tuyệt như pho tượng, lời nói ngắn gọn dễ hiểu, bị gió vừa thổi liền tán, tựa như giờ phút này người của nàng, rõ ràng đang đứng ở đây, lại khiến cho người ta cảm giác không có hơi thở.
Vũ Tiêu Nhiên cố ý phân phó không được phép đi đâu, cho dù nàng đã quyết định sẽ không biến mất, nhưng chung quy cũng không thể để nàng ra ngoài, bởi vì có chút chuyện, không thể để cho nàng biết, Cho dù chỉ là diễn trò, người nào đó cũng không cho phép, không thể không nói, hết thảy được hắn suy tính rất rõ ràng!
"Ngươi cũng đi chung, không thể sao? Ta chỉ muốn đi xem một người bạn mà thôi." Mày khẽ cau lại, cho dù rất tức giận nhưng giọng nói Mộc Ly lại cứ đều đều, thậm chí một chút phập phồng cũng không có. Trần Tuyệt là người thông minh như vậy, nhưng vẫn nhìn không ra hiện tại nàng đang nghĩ gì.
Thật ra Mộc Ly làm như vậy cũng là có đạo lý, nàng không muốn đặt quá nhiều tình cảm cho người khác, sợ cuối cùng sẽ bị mình liên lụy, dẫn đến không đành lòng. Cho nên từ lúc mới bắt đầu luôn dùng thái độ lạnh nhạt để nhìn mọi thứ, trừ Tuyết Lê làm bạn, thì nàng rất cô đơn.
Một người chìm nổi, trải qua những năm tháng cô đơn, kiếp trước kiếp này, từ ngàn năm sau đến nơi đây, nàng từ đầu đến cuối vẫn cô độc, nhưng lại vô cùng cao ngạo, bởi vì sự quật cường này, bởi vì phần nghị lực khác hẳn với người thường này, ngàn năm trước, nàng bị chính người mẹ ruột của mình vứt bỏ, ngàn năm sau chẳng biết người nào sẽ bỏ rơi nàng nữa đây?
"Trần Tuyệt." Giọng nói nhàn nhạt giống như tiếng muỗi kêu từ trong miệng nàng phát ra, nàng không quay đầu lại, nhưng biết hắn nhất định đứng cách nàng không xa, thậm chí nàng còn hiểu rõ, tòa trạch viện này có bao nhiêu ám vệ.
Do dự một chút, Trần Tuyệt mới đi tới trước mặt nàng, cái gì cũng không có hỏi, chỉ là cùng với nàng đứng ở mép đường hoa xem sóng gợn lăn tăn, nhìn mây bay bồng bềnh.
Hai người chỉ im lặng đứng, Mộc Ly chưa từng mở miệng, Trần Tuyệt không hiểu mục đích nàng ấy kêu mình tới là gì, vậy nên đứng cùng với nàng, cũng không xuất hiện nét mất kiên nhẫn. Chẳng qua gương mặt băng sơn vạn năm không đổi, lại chẳng hề có sự biến hóa, hoặc là một tia dao động.
"Ta có thể đi ra bên ngoài một lát không?" Qua một lúc lâu, Mộc Ly mới quay đầu nhìn Trần Tuyệt như pho tượng, lời nói ngắn gọn dễ hiểu, bị gió vừa thổi liền tán, tựa như giờ phút này người của nàng, rõ ràng đang đứng ở đây, lại khiến cho người ta cảm giác không có hơi thở.
Vũ Tiêu Nhiên cố ý phân phó không được phép đi đâu, cho dù nàng đã quyết định sẽ không biến mất, nhưng chung quy cũng không thể để nàng ra ngoài, bởi vì có chút chuyện, không thể để cho nàng biết, Cho dù chỉ là diễn trò, người nào đó cũng không cho phép, không thể không nói, hết thảy được hắn suy tính rất rõ ràng!
"Ngươi cũng đi chung, không thể sao? Ta chỉ muốn đi xem một người bạn mà thôi." Mày khẽ cau lại, cho dù rất tức giận nhưng giọng nói Mộc Ly lại cứ đều đều, thậm chí một chút phập phồng cũng không có. Trần Tuyệt là người thông minh như vậy, nhưng vẫn nhìn không ra hiện tại nàng đang nghĩ gì.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 177
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật ra Mộc Ly làm như vậy cũng là có đạo lý, nàng không muốn đặt quá nhiều tình cảm cho người khác, sợ cuối cùng sẽ bị mình liên lụy, dẫn đến không đành lòng. Cho nên từ lúc mới bắt đầu luôn dùng thái độ lạnh nhạt để nhìn mọi thứ, trừ Tuyết Lê làm bạn, thì nàng rất cô đơn.
Một người chìm nổi, trải qua những năm tháng cô đơn, kiếp trước kiếp này, từ ngàn năm sau đến nơi đây, nàng từ đầu đến cuối vẫn cô độc, nhưng lại vô cùng cao ngạo, bởi vì sự quật cường này, bởi vì phần nghị lực khác hẳn với người thường này, ngàn năm trước, nàng bị chính người mẹ ruột của mình vứt bỏ, ngàn năm sau chẳng biết người nào sẽ bỏ rơi nàng nữa đây?
"Trần Tuyệt." Giọng nói nhàn nhạt giống như tiếng muỗi kêu từ trong miệng nàng phát ra, nàng không quay đầu lại, nhưng biết hắn nhất định đứng cách nàng không xa, thậm chí nàng còn hiểu rõ, tòa trạch viện này có bao nhiêu ám vệ.
Do dự một chút, Trần Tuyệt mới đi tới trước mặt nàng, cái gì cũng không có hỏi, chỉ là cùng với nàng đứng ở mép đường hoa xem sóng gợn lăn tăn, nhìn mây bay bồng bềnh.
Hai người chỉ im lặng đứng, Mộc Ly chưa từng mở miệng, Trần Tuyệt không hiểu mục đích nàng ấy kêu mình tới là gì, vậy nên đứng cùng với nàng, cũng không xuất hiện nét mất kiên nhẫn. Chẳng qua gương mặt băng sơn vạn năm không đổi, lại chẳng hề có sự biến hóa, hoặc là một tia dao động.
"Ta có thể đi ra bên ngoài một lát không?" Qua một lúc lâu, Mộc Ly mới quay đầu nhìn Trần Tuyệt như pho tượng, lời nói ngắn gọn dễ hiểu, bị gió vừa thổi liền tán, tựa như giờ phút này người của nàng, rõ ràng đang đứng ở đây, lại khiến cho người ta cảm giác không có hơi thở.
Vũ Tiêu Nhiên cố ý phân phó không được phép đi đâu, cho dù nàng đã quyết định sẽ không biến mất, nhưng chung quy cũng không thể để nàng ra ngoài, bởi vì có chút chuyện, không thể để cho nàng biết, Cho dù chỉ là diễn trò, người nào đó cũng không cho phép, không thể không nói, hết thảy được hắn suy tính rất rõ ràng!
"Ngươi cũng đi chung, không thể sao? Ta chỉ muốn đi xem một người bạn mà thôi." Mày khẽ cau lại, cho dù rất tức giận nhưng giọng nói Mộc Ly lại cứ đều đều, thậm chí một chút phập phồng cũng không có. Trần Tuyệt là người thông minh như vậy, nhưng vẫn nhìn không ra hiện tại nàng đang nghĩ gì.